Đèn đường mới bật, màn đêm buông xuống, đèn trong tiểu khu cứ đúng 7h30 sẽ sáng rực. Từ tầng 21 có thể quan sát toàn bộ tiểu khu, đâu đâu cũng vàng rực. Có điều hơi thiếu hơi người. Lúc trước đường phố ngựa xe như nước nay lại chỉ có mấy anh shipper giao hàng phóng xe điện len lỏi vào từng ngóc ngách.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Sầm Y ngồi dựa cửa sổ sát đất gần ban công, như chú chó nhỏ bị người vứt bỏ, đáng thương quệt miệng.
Tống Khâm thu dọn trong phòng xong đi ra, thấy dáng vẻ tủi thân của cô gái nhỏ, ôm hông cô hỏi dò“Sao vậy em?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ưm… cảm thấy mình sao xui xẻo quá vậy, đi tới đâu phong tỏa tới đó…”
“Hừm… đúng là có chút…”
“Anh đáng ghét quá đi, người ta đang phiền muốn chết nè” Sầm Y trừng mắt nhìn anh.
“Lần này có anh ở với em mà!”
Sầm Y nghiêng đầu nghĩ nghĩ. Cũng phải, bị phong tỏa mà còn có anh bên cạnh, cơm ba bữa có người lo cũng xem như rất may mắn rồi. So với việc lúc trước cô bị phong tỏa ở Giang thành một tháng, ngày ngày chỉ ăn mì gói thì đã hạnh phúc hơn nhiều rồi.
Tống Khâm ôm cô ngồi trên xích đu ngoài ban công, nhẹ nhàng đong đưa.
Bầu trời đêm tháng 3 một mảnh đen nhánh. Không khí ở thành phố vô cùng ô nhiễm. Mặc dù bây bị phong tỏa, xe cộ người ngựa đi đường chợt giảm nhưng đèn đường vẫn thắp sáng theo thường lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn Sầm Y đang mải đuổi theo anh shipper đang tự do đi lại trên đường, tầm mắt lơ đãng quét qua ban Mới rồi cô chỉ lo thương xuân buồn thu, lúc này mới phát hiện, ban công nhà Tống Khâm rộng vô cùng. Toàn bộ cửa sổ sát đất kéo dài tới phòng ngủ chính.
Bởi vì hai người đang ngồi trên xích đu, màn cửa được kéo rộng ra. Không biết Sầm Y nghĩ tới cái gì mà gương mặt đỏ bừng, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Tống Khâm một cái.
Tầm mắt Tống Khâm vốn chưa lúc nào dời khỏi người cô, đương nhiên là chủ ý tới động tác nhỏ này ngay: “Hư? Nghĩ gì đó, mặt đỏ thế này.”
“… Anh ghé lại gần em đi.” Sầm Y kéo tay áo anh, ý bảo anh thấp xuống.
“Lúc trước em xem một bộ phim. Có một buổi tối, nam nữ chính vì muốn tìm kiếm cảm giác kích thích mà làm t̠ình ngay cửa sổ sát đất, bị người đàn ông ở đối diện lén chụp lại. Sau đó người đàn ông nhân lúc nam chính ra ngoài, đóng giả thành shipper cưỡng gian nữ chính, còn quay video hai người mây mưa lại, uy hiếp nữ chính phải lên giường với anh ta nữa…”
“??? Sau đó thì sao?”
“Cái này không phải là trọng điểm có được không! Ban công mới là trọng điểm!”