Ngày hôm sau, ánh mắt trời bên ngoài đã được bức màn dày nặng che kín lại, cô gái nhỏ nằm trên giường vươn cánh tay trắng nõn ra duỗi người, quay đầu nhìn người đàn ông còn đang ngủ say bên cạnh. Sầm Y chậm rãi ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống để lộ ra dấu vết đỏ ửng che kín khắp cơ thể mềm mại. Cô phủ thêm váy ngủ, đi vào phòng bếp rót nước uống.
Ôm ly nước uống liền một lúc hai cốc, lúc này Sầm Y mới cảm thấy bớt Cô duỗi eo lười biếng đi tới trước ghế sô pha ngồi xuống, cầm lấy di động trên bàn trà, đã sắp 11 giờ rồi.
Click mở wechat nhìn xem có đồng nghiệp nào tim cô không, chủ doanh nghiệp đã gửi một thông báo mới Sầm Y nhanh chóng bấm vào xem.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày trôi qua cũng thật nhanh, tiểu khu bị phong tỏa đã đủ 14 ngày, trong tình huống không có ca nhiễm mắc mới, ngoài những tòa nhà sát với tòa nhà có ca dương tính lúc trước, những người khác có thể xin giấy thông hành ra vào tiểu khu.
Cuối cùng cũng được hít thở không khí bên ngoài rồi!! Sầm Y cầm di động vọt vào phòng ngủ chính, ánh sáng trong nhà quá tối, Sầm Y đυ.ng phải góc giường, đau tới mức ngồi xổm hít hà nhe răng trợn mắt.
Tống Khâm nghe được động tĩnh, nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, cầm điều khiển từ xa mở màn kéo ra, vội vàng chạy tới ôm người đang ngồi xổm trên đất.
Bức màn chầm chậm mở ra, trong nhà bừng sáng lên ngay lập tức, Tống Khâm nhìn thấy cẳng chân cô ửng hồng, cúi đầu thổi thổi mấy hơi, để lại một câu đừng động đậy rồi đi ra ngoài.
Hai mắt Sầm Y ầng ậc nước ngồi ở mép giường chờ anh. Chẳng mấy chốc Tống Khâm đã cầm một túi đá chườm đi vào, lấy hai tờ khăn giấy bọc bên ngoài, nhẹ nhàng đặt lên chỗ ửng đỏ trên chân cô.
“Hít… lạnh quá!”
“Đừng động đậy, chườm một lát đi lại bầm tím.” Đè lại cái chân đang lộn xộn của cô, Tống Khâm hơi nhíu nhíu mày.
“Biết rồi mà..” Anh nghiêm túc thế làm gì chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em cầm lấy trước đi, anh vào phòng tắm lấy khăn lông ra bọc lại, sẽ bớt lạnh chút.”
Không tới một phút, Tống Khâm đã cầm khăn lông mới quay lại, bỏ khăn giấy đang bọc ngoài túi chườm đi thay bằng khăn lông thật dày, lại để lên chỗ bị đυ.ng đỏ của cô lần nữa.
“Sau này phải để một chút, nhỡ té ngã đập vào đầu thì phải làm sao?”
“Được rùi mà, em biết rồi. Em nhìn thấy chủ doanh nghiệp gửi thông báo gỡ phong tỏa vui quá nên muốn chia sẻ với anh thôi mà!” Biết anh nghiêm túc như thế cũng là đang lo lắng cho cô, Sầm Y lấy lòng kéo kéo tay anh.
“Ồ? Tốt quá rồi, có thể đưa em ra ngoài chơi rồi.”
“Hừ, một khi anh đã đi làm lại sẽ bận bù đầu cho coi.”
Sầm Y nói không sai, sau khi Tống Khâm đi làm lại thì bận rộn suốt 3 tuần liền. Cuối tuần gần như không có ngày nghỉ ngơi, mỗi ngày người đăng ký khám đều chật cứng. Có một vài nơi bị phong tỏa hơn 1 tháng, rất nhiều người đang chờ tới ngày gỡ phong tỏa để được đi khám bệnh.
Công việc của Sầm Y cũng đi vào quỹ đạo, quản lý của cô là một nữ cường nhân vô cùng kiên nhẫn, năm nay 36 tuổi, chưa lập gia đình, là người Hải thành. Cả đời chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp. Có lẽ do hai người hợp ý nhau mà cô ấy đối xử với Sầm Y vô cùng tốt. Sầm Y cũng cố gắng hết mình, không để chị ấy phải thất vọng.
Mới đi làm trở lại, công việc cần bàn giao rất nhiều, những đồng nghiệp cũ cũng cần chút thời gian để cô làm quen thích ứng, chờ mọi chuyện đi vào quỹ đạo bình thường, Sầm Y nghênh đón cuối tuần tự do đầu tiên.
Cô cầm di động có chút thất thần, giao diện là cuộc trò chuyện với Tống Khâm trên wechat, tuần này anh lại phải tăng ca nữa.
Hai người đã rất lâu rồi không làm tình. Lúc trước bận rộn thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay tỉnh lại người bên gối đã đi làm từ bao giờ. Cô cầm lấy giấy note trên tủ đầu giường, trên đó viết :“cục cưng, anh đi làm nhé, bữa sáng đã làm sẵn rồi, nhớ hâm nóng lại trước khi ăn, yêu em…”
Cô cầm tờ giấy nằm nhoài trên gối ôm, Sầm Y dẩu miệng nhỏ. Hai người đã bao lâu không nói chuyện với nhau rồi? Bao lâu rồi chưa hôn môi? Bao lâu rồi chưa làm?
Cô gái trên ghế sô pha như đột nhiên nghĩ tới gì đó, click mở website đăng ký khám bệnh của bệnh viện Tống Khâm làm.
12 giờ trưa, khám xong cho một vị bệnh nhân cuối cùng, Tống Khâm mệt mỏi dựa lưng vào ghế, xoa xoa đôi mắt cay xè, gần một tháng rồi anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Khi được giải phóng, số người đọng lại chờ khám bệnh vô cùng nhiều. Nguyên nhân khá nữa là một vài đồng nghiệp đang phải cách ly tại nhà, bác sĩ khám bệnh cũng giảm đi nhiều, áp lực của bọn họ đương nhiên càng lớn hơn.
Mới rồi chủ nhiệm vừa gửi tin nhắn wechat cho anh, nói một vị đồng nghiệp hôm nay được gỡ cách ly rồi, buổi chiều sẽ tới thay ca cho anh. Cuối cùng Tống Khâm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh cầm lấy di động chuẩn bị gửi tin nhắn cho Sầm Y báo chuyện anh được nghỉ thì nhìn thấy 1 tiếng trước cô gái nhỏ đã gửi tin nhắn cho anh rồi.
Anh nhìn đồng hồ một chút, đúng lúc tới giờ cơm, đi ăn một bữa với cô rồi cùng nhau về nhà cũng không tệ.
Đang ngồi nghĩ ngợi, tiếng đập cửa vang lên, quay đầu thì nhìn thấy là cô gái nhỏ còn ngủ bên cạnh mình sáng nay, Tống Khâm lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.
“Tới rồi à? Trên đường có bị kẹt xe không em?” Nhận lấy hộp cơm trên tay cô, Tống Khâm tiện tay khóa trái cửa lại, đưa cô vào bên trong phòng nghỉ.
“Bác sĩ Tống, anh khóa cửa làm gì vậy?” Sầm Y cố tình hỏi ra.
“Không muốn bị người khác quấy rầy, muốn ăn một bữa an ổn với em. Vừa xong nhìn thấy tin nhắn của em, vốn định chờ em tới rồi đưa em ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, nào ngờ em lại tự mang cơm tới rồi.”
“Ồ, em không thấy anh trả lời, biết là anh bận, tới bệnh viện ước chừng cũng 12 giờ, trước khi đi cầm theo chút đồ ăn anh thích, xem như nửa “cơm hộp tình yêu” đi.”
“Măng tây xào tỏi, gạch cua xào miến, cua hấp cay, đồ chua xào ngọt, đều là món anh thích cảm ơn bảo bối nhé.”
Hai người ăn cơm khá là nhanh, Tống Khâm thu dọn hộp đựng thức ăn chuẩn bị về nhà với Sầm Y.
“Hử? Sao đấy em?” Góc áo đột nhiên bị người giữ chặt, Tống Khâm xoay người nhìn cô.
“Bác sĩ Tống, phía dưới của em không thoải mái lắm, anh xem giúp em với…”
“Sao lại thế?” Tống Khâm vừa mới nghe thấy cô nói không thoải mái, theo bản năng nhíu nhíu mày. Mặc dù hai người làʍ t̠ìиɦ không đeo bao nhưng mỗi lần xong việc anh đều giúp cô rửa sạch sẽ, hẳn là không bị viêm nhiễm mới phải.
“Ư, có hơi ngứa, anh xem cho em đi..”
Sầm Y nằm trên ghế sô pha, hai chân mở lớn, quần lót màu trắng đập vào mắt, phần đáy còn ướt một mảng lớn. Lúc này Tống Khâm mới chú ý, sau khi cởi áo gió, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy liền thân gợi cảm vô cùng. Thiết kế hở ngực, bộ ngực sữa nửa ra quá lửa, miếng dán ngực cũng lộ ra dưới vải dệt, vạt váy bị cuốn lên cao, quần lót chữ T như ẩn như hiện.
Tống nhìn là hiểu, cô gái nhỏ đang muốn quyến rũ anh đây mà.