Trong một phòng bi-a ở đầu phố với ánh đèn mờ ảo, Ngụy Phong nhắm chuẩn vào viên bi cái, tính toán góc độ rồi cúi người và đẩy cơ.
“Cô ấy không phải Thang Duy, cậu cũng đâu phải Lương Triều Vỹ.” Giọng nói đầy hùng hồn của Chúc Cảm Quả vang lên bên tai: “Đây là nguyên văn của cậu ta.”
“Tôi thấy quyết tâm theo đuổi cậu bằng được của cậu ta cũng không thua gì [Quyết tâm chia tay] của nữ thần nhà cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong bực bội thở dài một hơi, lúc này anh bỗng cảm thấy ai đó nắm chặt vạt áo sau lưng mình.
Một mùi thơm ngọt lịm quen thuộc ập vào mũi anh.
Anh không được nhạy cảm với hương vị cũng giống như không nhạy với những cơn đau.
Thế nhưng hương thơm ngọt ngào này đã in sâu vào hệ thống khứu giác nhạy bén của anh kể từ sau ngày ở phòng thay đồ hôm đó, vì vậy anh không cần nhìn cũng biết hương thơm đó là của ai.
Ngụy Phong ngẩng đầu lên, im lặng thoáng nhìn sang Chúc Cảm Quả đang ngượng ngùng, cậu ấy nhanh chóng giải thích: “Là do cậu ta nhất quyết muốn tới đây! Tôi đuổi mãi nhưng cậu ta chẳng chịu đi!”
Giọng nói êm dịu của Lộ An Thuần vang lên sau lưng: “Ngụy Phong, cậu thích đánh bi-a lỗ à?”
“Tránh ra.” Anh hờ hững trả lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn buông anh ra rồi lẩm bẩm: “Trong nhà giáo viên hội họa của tôi trước kia cũng có một bàn bi-a, mỗi khi vẽ tranh tôi đều thoáng nhìn ông ấy thục một hai cơ nên hình như đã học được những gì mình thấy…”
Ngụy Phong ra sức đẩy cơ, bỗng nhiên cô gái sau lưng không nói nữa mà khẽ rên lên một tiếng.
Anh thấy không ổn bèn quay đầu lại, bắt gặp cô gái nhỏ ôm lấy phần bụng của mình bằng cả hai tai, cong người xuống như rất khó chịu.
Vừa nhìn đã biết lúc anh đẩy cơ đã vô tình trúng vào bụng cô.
“Không phải tôi bảo cậu tránh ra rồi sao?”
Ngụy Phong sầm mặt, sự tức giận lại lần nữa bốc lên nhưng lần này anh tức giận vì quá sốt ruột mà thôi.
Lộ An Thuần ôm bụng ngồi xổm xuống dưới như rất đau đớn.
Mặc dù Ngụy Phong cảm thấy vừa rồi mình đẩy cơ chẳng mạnh lắm song dù sao người ta cũng là con gái, cơ thể của con gái vừa mềm mại lại còn yếu ớt.
Anh nhớ rất rõ vào năm lớp một, bạn nữ ngồi cùng bàn với mình bị ghế sắt gãy cứa vào tay tý tẹo, không bị chảy máu, chỉ bị xước nhẹ hơi đo đỏ mà thôi.
Thế nhưng bạn nữ kia sững sờ khóc đến nỗi quỷ thần đều khiếp sợ, các bạn lớp kế bên còn nghe thấy nữa là. Sau đó cô giáo bèn dẫn bạn ấy đến phòng y tế, đến khi quay về bạn ấy đã được dán một miếng băng cá nhân in hình bánh kẹo.
Lúc còn bé Ngụy Phong thường đấm nhau với người khác, dù anh bị đấm đến mức mặt mũi bầm tím, máu chảy đầy đầu thì anh vẫn không thèm hừ một tiếng.
Có lẽ đây là sự khác biệt cơ bản giữa nam và nữ.
Anh kéo cô gái nhỏ ngồi lên sofa ở đối diện, nửa ngồi trước mặt cô, vừa khó chịu vừa đau lòng: “Đụng trúng bụng rồi sao? Để tôi xem thử, có cần đến bệnh viện không?”
Lộ An Thuần cắn răng rồi khoát tay.
“Ông đây đã kêu cậu tránh ra rồi mà.” Sự lạnh lẽo trong mắt anh vơi đi đôi chút, thay vào đó là không biết làm sao: “Không được đứng sau lưng khi đánh bi-a, cậu có biết nguyên tắc cơ bản này không?”
“Ngụy Phong, cậu đừng trách tôi nữa được không?” Chất giọng dịu dàng của cô xen lẫn sự ấm ức, một câu hai nghĩa cầu xin anh: “Tôi cũng có nỗi lo của riêng mình.”
Ngụy Phong liếm mặt trong của hàm răng rồi gật đầu một cách khó chịu, cuối cùng anh đã chịu thua: “Đụng trúng bụng nhỏ rồi đúng không? Còn đau lắm không? Tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?”
“Có hơi đau một tí, cậu chọc vào tuyến tiền liệt của tôi rồi.”
“...”
Chúc Cảm Quả không nhịn được phì cười thành tiếng.
Không ngờ cô tiểu thư này còn biết tấu hài nữa cơ.
Ngụy Phong nhận ra cô đang giả vờ bèn sầm mặt, anh đứng dậy đi về phía bàn bi-a, sau đó chà xát cục lơ vào đầu cơ: “Gen nhà cậu đặc biệt thật, không chỉ nữ có tuyến tiền liệt mà nó còn nằm ở trong ổ bụng.”
Lộ An Thuần vuốt ve bụng mình để xoa dịu, sau đó cô bước đến giá để cơ và cầm một cây cơ lên: “Ngụy Phong, cậu dạy tôi chơi đi.”
Lần này Ngụy Phong cực kỳ cẩn thận giữ một khoảng cách với cô, phòng ngừa lại bất cẩn làm cô bị thương: “Tôi không dạy con gái.”
“Cậu đừng coi tôi như con gái là được.”
“Nếu tôi không coi cậu là gái thì ông đây đã không nhịn cậu rồi.”
“Cậu có nhịn khi ở đường hầm dưới lòng đất đâu.” Lộ An Thuần định bụng tính sổ, cô lẩm bẩm: “Lần đầu tiên tôi gặp một người bất lịch sự như vậy đấy.”
Ngụy Phong biết đối với một cô tiểu thư như cô, hầu hết những tên khác vây quanh cô đều xum xoe và nói lời mật ngọt lấy lòng như Liễu Lệ Hàn.
Chưa từng có người đàn ông nào đối xử thô lỗ với cô như anh cả.
Anh khó chịu dùng răng lột da khô dưới môi thành một lỗ, khiến anh hơi ê ẩm: “Đó cũng là lần đầu ông đây nhìn thấy người bị mắng cỡ đó mà còn chưa chịu đi nữa.”
“Nói rõ do tôi tốt tính quá thôi!”
“Cũng có thể là do da mặt cậu dày mà.”
“Vì tôi thích cậu nên mới thế.”
Ngụy Phong chỉ cây cơ trong tay về phía cô rồi lạnh lùng uy hiếp: “Con mẹ nó, cậu dám nói thêm một câu thích tôi nữa, tôi sẽ xử cậu ngay.”
Lộ An Thuần đếch sợ anh, cô tiện tay nắm lấy cây cơ trên tay anh rồi bắt chước dáng vẻ cúi người đẩy cơ của anh, đẩy bi cái đụng trúng viên bi xanh gần nhất.
Viên bi xanh xoáy lung tung quanh bàn, khiến những viên bi ngay ngắn chạy tán loạn.
“Cậu muốn chơi thì sang bên kia chơi, đừng có làm phiền đến tôi.” Ngụy Phong rút ra một cây cơ khác.
Lộ An Thuần bĩu môi, cầm cơ đi về phía bàn bi-a bên cạnh rồi nói với Chúc Cảm Quả: “Muốn cưa đổ cậu ấy khó quá.”
Chúc Cảm Quả bày ra vẻ mặt “tôi đã nhắc nhở cậu rồi kia mà”.
Lộ An Thuần buồn chán chơi bi-a hơn hai mươi phút, thỉnh thoảng nhìn sang Ngụy Phong ở bàn bên cạnh.
Động tác cúi người thục bi của anh mang đến cho cô cảm giác vô cùng gọn gàng và linh hoạt.
Anh nhắm chuẩn, cúi người rồi thục bi… Cả một quá trình trôi chảy.
Lúc trước cô đã từng nghe giáo viên hội họa nói sơ qua về bi-a lỗ với cô. Một số người thích nhìn trước ngó sau, phải tính toán căn thẩn chuẩn, không chịu đựng dù chỉ đi nhầm nửa bước.
Có người thích đánh bằng cảm giác đánh thắng chỉ trong một lần, dù có thất bại cũng không quá rầu rĩ, hưởng thụ sự thỏa mãn đến từ quá trình va chạm nhưng không yêu cầu kết cục hoàn mỹ xa vời. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Lộ An Thuần cẩn thận quan sát Ngụy Phong, mỗi lần anh đều đẩy cơ rất tùy ý, đa phần đều trúng đích nhưng vẫn có một hai lần không trúng. Mỗi khi hai viên bi chạm vào nhau, khóe miệng anh sẽ nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt dõi theo viên bi lăn tự do.
Anh đang hưởng thụ cả quá trình của trò chơi, chả quan tâm cuối cùng quả bi sẽ lăn về đâu.
Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả lần lượt đẩy bi, nói về một số chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, ví dụ như bạn chung của họ đã làm chuyện tồi tệ thế nào, gây thù chuốc oán với ai, đánh nhau tại đầu ngõ…
Họ có cuộc sống và phạm vi sinh hoạt của riêng mình, Lộ An Thuần có cảm giác mình và họ là hai thế giới.
Nếu không vì Ngụy Phong, có lẽ Lộ An Thuần sẽ không bao giờ tới chỗ đó, cũng sẽ không quen biết với họ.
Một lát sau, mấy người đàn ông mặc vest và áo sơ mi hoa vừa cười nói vừa bước và phòng bi-a, gọi ông chủ đến chuẩn bị một bàn cơ. Trong đó có một tên mặc áo sơ mi hoa bắt gặp người đẹp như Lộ An Thuần đang đánh bi-a một mình, lần nào cũng đánh trượt bèn bước qua bắt chuyện với cô.
“Ái chà, người đẹp, bi-a không phải đánh như thế.”
“Không phải ư?” Lộ An Thuần cầm cơ trên tay: “Tôi đánh vào mấy viên bi mà.”
Gã áo sơ mi hoa ngắm nghía gương mặt dịu ngoan và xinh đẹp của cô gái rồi liếm môi dụ dỗ: “Đến đây, để anh dạy em. Nào cúi người xuống, ba điểm trên một đường thẳng, hạ thân trên xuống một góc chín mươi độ.”
Anh ta đi ra sau lưng cô, bàn tay hư hỏng nắm lấy eo cô, ra vẻ muốn dậy cô đẩy bi.
Lộ An Thuần nhạy cảm né sang một bên: “Không, không cần, tôi tự chơi được rồi.”
Gã áo sơ mi hoa không buông tha, cứ dí sát theo cô: “Đến đây, anh dạy em cho, một mình em lò mò thì sao biết chơi được.”
“Không được.” Cô vẫn từ chối nhưng vẫn rất lễ phép: “Cảm ơn lòng tốt của anh.”
Gã áo sơ mi hoa nhận ra cô không phải người tầm thường, toàn thân đều toát lên vẻ cao quý và được giáo dưỡng rất tốt.
Anh ta phấn khích hơn, cứ dây dưa với cô không tha: “Đừng khách sáo mà, chúng ta kết bạn với nhau, em đánh bi một mình cũng cô đơn mà nhỉ.”
Anh ta chưa nói xong, một bàn tay đầy lực đã nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, kéo mạnh cô ra sau lưng mình, không cho phép cô phản kháng.
Lộ An Thuần ngước mắt lên nhìn, bắt gặp bóng lưng thẳng tắp và rắn rỏi của Ngụy Phong.
Gã áo sơ mi hoa sầm mặt rồi lạnh lùng hỏi: “Cô ấy là vợ mày à?”
“Không phải.”
“Vậy mày nổi máu anh hùng làm gì!”
Ngụy Phong mỉm cười, khóe mắt lóe lên vẻ tàn bạo: “Nếu cô ấy là vợ tao thì tay của mày đã gãy từ lâu rồi.”
Lúc đang nói chuyện, anh bèn nắm chặt áo của gã rồi ra sức đấm một cú rất mạnh khiến gã phải la lên oai oái, quay sang hô to với đám anh em bên cạnh: “Nhìn cái gì mà nhìn, lên hết cho ông!”
Mấy tên lưu manh sau lưng nắm lấy cây cơ rồi xông lên, Ngụy Phong nhấc chân đạp người gần mình nhất, có điều những người khác nhân cơ hội đánh lén sau lưng anh. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Lộ An Thuần thấy họ giơ cơ lên cao trông rất đáng sợ, không khỏi hét ầm lên.
Ngụy Phong xoay người bảo vệ cô vào trong lòng mình, mấy cây cơ đánh tới tấp và lưng anh, Lộ An Thuần nghe những âm thanh ấy… cũng cảm thấy đau thay anh.
“Ngụy Phong, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa mà.” Giọng cô run run, mặc dù cô đang cầu xin nhưng cũng biết tình cảnh trước mắt không phải do anh quyết định.
Ngụy Phong quay đầu la lên: “Chúc Cảm Quả, con mẹ nó cậu đứng nhìn ông đây bị đánh đúng không!”
Lúc này cậu ấy mới hoàn hồn rồi nhanh chóng tiến lên hỗ trợ.
Bình thường mỗi khi đánh nhau, Ngụy Phong tẩn một lần mấy đứa là chuyện thường, đâu cần ai hỗ trợ. Có điều lần này anh còn phải bảo vệ một cô gái nên bó tay bó chân, còn phải chịu mấy gậy vào đầu.
Chúc Cảm Quả tóm lấy một cây đánh nhau với đám người đó, cho đến khi ông chủ của phòng bi-a xông vào: “Còn làm loạn nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát! Muốn đánh nhau ra ngoài mà đánh!”
Lộ An Thuần sợ hãi, run rẩy dắt Ngụy Phong rời đi.
Lúc anh bước ra cửa còn tiện tay lấy năm mươi tệ trong túi ra rồi đặt lên bàn.
Chúc Cảm Quả bọc ở phía sau, ba người chạy thẳng ra đầu ngõ, vừa quay đầu lại đã thấy đám người kia cũng đuổi theo mình, vẫn muốn gây chuyện với bọn họ không chịu từ bỏ.
Ngụy Phong vừa hay dừng ở trước nhà để xe mô tô, anh vội vàng lấy chìa khóa trong túi xách ra rồi nhanh nhẹn ngồi lên xe, nói với hai người phía sau: “Lên xe.”
Lộ An Thuần đang mặc váy ngắn nên hơi do dự: “Tôi… Tôi ngồi kiểu gì?”
Ngụy Phong bèn cởi đồng phục trên người mình ra rồi khoác lên cho cô: “Mau lên xe.”
Cô quay đầu nhìn chằm chằm vào đám lưu manh đang chạy đến, không màng đến hình tượng thục nữ của mình nữa mà bước lên bàn đạp rồi dạng chân ngồi xuống, lấy đồng phục của anh che bắp đùi mình lại.
Chúc Cảm Quả ngồi ở phía sau, hai chàng trai kẹp một cô gái ở giữa.
Ngụy Phong đạp ga, chiếc mô tô nổ ầm một tiếng rồi lao vùn vụt trên con đường đá gập ghềnh, xông thẳng vào giữa đám lưu manh khiến chúng chạy tán loạn.
Chúc Cảm Quả phách lối giơ ngón giữa với đám lưu manh đang rượt theo sau xe: “Đến đây nào, đồ chó đẻ!”
Lộ An Thuần chưa từng ngồi trên chiếc mô tô nào kích thích đến vậy, cô sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, vô thức ôm chặt vòng eo cứng cáp của Ngụy Phong, không dám thả tay ra.
Tiếng gió rít sàn sạt bên tai, chàng trai quay đầu lại, cảm nhận gương mặt của cô gái đang kề sát sau lưng mình và cả hai quả đào mềm mại trước người cô…
Anh muốn nhắc nhở cô nhưng không thể mở miệng được.
Phiền chết đi được, cứ có cảm giác mình bị động biến thành dê xồm rồi.
Chúc Cảm Quả ngồi ngoài sau, nhìn bả vai gầy yếu và tấm lưng của Lộ An Thuần thì không biết nên để tay ở đâu: “Này tiểu thư, tôi có thể nắm áo cậu được không?”
“Không được.”
Lần này người trả lời là Ngụy Phong.