[free]_tình yêu của chúng ta

Buổi tối, lúc Lộ An Thuần về nhà nhìn thấy Liễu Lệ Hàn đến, Liễu Như Yên đang ăn tối với cậu ta trong phòng ăn.
 
Liễu Lệ Hàn không hay đến biệt thự Giang Đinh lắm, bởi vì Lộ Bái không thích có người ngoài cứ ra ra vào vào nhà mình, đồng thời, ông ta cũng chẳng có mấy thiện cảm với Liễu Lệ Hàn.
 
Đến thành phố C được một ngày ngắn ngủi, Lộ An Thuần có thể nhìn ra được, tuy Liễu Lệ Hàn nắm bắt tất cả cơ hội để được thể hiện bản thân trước mặt Lộ Bái, nhưng sự ngu xuẩn của cậu ta vẫn không khiến Lộ Bái để ý đến cậu ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Loại người Lộ Bái coi trọng chính là người có năng lực, có bản lĩnh, lại có thể nghe lời phục tùng ông ta.
 
Lần này ông ta đi tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính ở nước ngoài nên Liễu Như Yên mới dám gọi Liễu Lệ Hàn đến, hai chị em cùng ăn một bữa cơm, cô ấy dặn dò cậu ta mấy câu.
 
“An Thuần đã về rồi, thím Từ lấy thêm một cái bát ra đây, xới cơm cho cô chủ.” Liễu Như Yên nói với người giúp việc.
 
“Không cần đâu.” Lộ An Thuần thay giày xong đi vào: “Em ăn rồi, em ăn ở ngoài với bạn.”
 
“Ầy, sao lại ăn ở ngoài chứ, đồ ăn ở ngoài không bảo đảm vệ sinh đâu, ba em mà biết là lại nói đấy.”
 
Lộ An Thuần cười nói: “Vậy chị Liễu đừng nói cho ông ấy biết.”
 
“Được thôi.” Đôi mắt phượng xinh đẹp của Liễu Như Yên hơi cong cong: “Không nói với ông ấy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy em về phòng đây.”
 
Lúc Lộ An Thuần lên tầng, cô còn nghe thấy Liễu Như Yên dạy dỗ Liễu Lệ Hàn đừng có suốt ngày xị mặt ra như có thù hằn gì sâu lắm, giao lưu nhiều với các bạn vào.
 
Liễu Lệ Hàn lẩm bẩm nói những đứa kia toàn là đồ hai mặt, cậu ta khinh thường kết bạn với bọn họ.
 
Lộ An Thuần chui vào toilet, vội vội vàng vàng lấy chiếc điện thoại cũ gần như còn mới tinh mà Ngụy Phong đã bán cho cô ra.
 
Điện thoại của cô, bao gồm cả nhật ký cuộc gọi của điện thoại cũng bị Lộ Bái theo dõi nghiêm ngặt từ lâu, cô nói chuyện với bạn bè hay với bạn cùng lớp ông ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.
 
Ham muốn kiểm soát của người đàn ông này cực kỳ đáng sợ, năm đó chuyện xã giao của mẹ cũng bị ông ta theo dõi cực kỳ chặt chẽ, đối với Lộ Bái thì tất cả tình yêu, tình thân chỉ thuộc về một mình ông ta.
 
Không có riêng tư, không có bất cứ không gian riêng nào hết.
 
Lộ An Thuần đã từng phản kháng, nhưng sau này cô dần dần hiểu ra cô không thể thoát khỏi sự khống chế của ba mình, trừ phi cô lựa chọn rời khỏi thế giới này bằng cách thức thảm thương kia giống như mẹ của cô thì mới có thể thật sự giành được sự tự do.
 
Vì thế cô chậm rãi học được cách ngoan ngoãn, học được cách giả vờ và nói dối, trước mặt ba thì sắm vai con gái ngoan ngoãn nghe lời, không khơi dậy sự nghi ngờ của ông ta. Có như vậy thì cô mới có thể giữ được chút bí mật khi ở dưới cái bóng của cánh chim của ông ta, được chút ít sự tự do.
 
Cô mở danh bạ của điện thoại ra, bên trong chỉ có một số liên lạc…
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ.
 
Cô thử kết bạn với số WeChat mày, phát hiện số WeChat cũng tên là “Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ”, hơn nữa còn là WeChat của xí nghiệp.
 
Ảnh đại diện của tài khoản này là một tấm biển hiệu cũ kỹ của một cửa hàng điện thoại cũ, hai bên dùng meitu xiuxiu chèn thêm hai dòng chữ màu đỏ…
 
[Công nghệ suy nghĩ lý thú, liên lạc miễn phí, giá cả phải chăng nhất, phục vụ chu đáo nhất.]
 
“…”
 
Lộ An Thuần thử kết bạn với WeChat này, chẳng bao lâu sau đã được đồng ý, cô thử hỏi…
 
Thuần: “Là Ngụy Phong à?”

 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Bây giờ không phải thời gian bán hàng, bất cứ vấn đề nào liên quan đến buôn bán xin hãy liên lạc vào thời gian làm việc từ 9:00 đến 16:00, cảm ơn sự hợp tác của bạn.”
 
Thuần: “Không sao đâu, tôi chỉ muốn báo với cậu, đây là WeChat của tôi.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Cậu là ai?”
 
Thuần: “Cậu nhìn tên WeChat xem giống ai.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Lý Thuần Thuần?”
 
Thuần: “Lý Thuần Thuần là ai????”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: ...
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Không ai cả.”
 
Thuần: “Tôi là Lộ An Thuần!”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Ồ, có chuyện gì thế?”
 
Thuần: “Ngụy Nhiên có điện thoại không? Có thể gửi số của cậu bé cho tôi được không.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Không có.”
 
Thuần: “Ồ, vậy sau này tôi liên lạc với cậu vậy.”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: ...
 
Ngụy Phong nhìn câu cuối cùng cô gửi đến, nghĩ thế nào cũng cảm thấy sai sai.
 
Hoá ra anh chỉ là công cụ chuyển lời giữa cô với Ngụy Nhiên thôi à?
 
Anh cầm điện thoại di động màu đen, một góc điện thoại nhẹ nhàng cọ vào mặt bàn của bàn sửa chữa.
 
Tầm mắt anh… Liếc về phía cậu học sinh tiểu học đang cúi gằm đầu làm bài tập bên bàn trà.
 

 
Vào lúc Lộ An Thuần đang cúi đầu gửi tin nhắn, Liễu Lệ Hàn nhẹ nhàng gõ cửa: “An Thuần, tôi có thể vào trong được không?”
 
Lộ An Thuần lập tức cất điện thoại di động vào trong túi, đi ra khỏi phòng vệ sinh của phòng ngủ, mở cửa phòng ra: “Ừm, được thôi, có chuyện gì sao?”
 
“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
 
Liễu Lệ Hàn mặc một cái áo nỉ ngắn tay của hãng Nike, có một dấu tích lớn trước ngực, bộ dạng cậu ta trông hơi giống ông cụ non, nét mặt khiến người ta có cảm giác như lo xa nghĩ rộng.
 
Chỉ riêng lúc mặc quần áo thể thao trông cậu ta mới giống các bạn cùng tuổi.
 
Cậu ta ngồi trên cái ghế đối diện với Lộ An Thuần, mở rộng tấm lòng nói với cô: “Khai giảng đã hơn một tuần rồi, chắc cậu cũng biết chuyện vì chị tôi mà các bạn trong lớp không mấy để ý đến tôi, rồi có rất nhiều tin đồn nhảm nhí về tôi nhỉ.”
 
“Cậu muốn nói gì với tôi?”
 
Khủy tay trắng nõn của Lộ An Thuần gác lên trên mặt bàn, giọng điệu bình thản, nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác như một làn gió thoảng qua.
 

Nghe cô nói chuyện sẽ cảm thấy rất thoải mái.
 
“Đúng thật là lúc trước nhà chúng tôi rất nghèo, bởi vì chị với Lộ…”
 
Cậu ta dừng lại một lúc, không chắc nên xưng hô với Lộ Bái như thế nào: “Bởi vì chuyện của chị với ông Lộ nên tôi có được nhiều cơ hội tốt hơn, tôi cũng rất trân trọng cơ hội này. Còn về cái nhìn của những người khác, tôi hoàn toàn không để ý.”
 
Rõ ràng những lời này là lời trong lòng cậu ta, nói rất chân thành.
 
“Sao cậu lại nói mấy câu này với tôi.”
 
Quan hệ của Lộ An Thuần với cậu ta lúc nào cũng lạnh nhạt, còn chẳng được tính là bạn bè, cô không hiểu nổi vì sao cậu ta lại phải lôi hết những lời trong lòng mình ra nói với cô.
 
“Tôi hy vọng cậu sẽ không có thành kiến với tôi chỉ vì cái nhìn của người khác, tôi hoàn toàn không để ý đến việc người khác nói cái gì, nhưng chúng ta là người nhà, tôi cũng muốn coi cậu như bạn bè.”
 
Lộ An Thuần đã hiểu, cậu ta đang quăng cành ô liu với cô.
 
Thật ra dù cậu ta không nói lời này thì Lộ An Thuần cũng không có bất cứ thành kiến nào với cậu ta, bởi vì mỗi người đều có địa ngục tâm hồn của riêng mình, người khác không hiểu nên mới có thể đánh giá một cách phiến diện và hấp tấp. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Mà lời này của cậu ta lại khiến trong lòng Lộ An Thuần xuất hiện chút nghi ngờ: “Cậu thương chị gái cậu không?”
 
Liễu Lệ Hàn vội vàng gật đầu: “Đương nhiên, tôi có thể vào được trường THPT số 1 Nam Gia là nhờ chị tôi cả đấy.”
 
“Vậy cậu có biết cuộc sống hiện tại của chị ấy như thế nào không?”
 
Bỗng dưng tay Liễu Lệ Hàn siết chặt cái quần màu đen, chỉ trong chốc lát cậu ta đã quản lý được biểu cảm của mình: “Tôi không hiểu cậu có ý gì, đương nhiên là cuộc sống hiện giờ của chị tôi rất tốt, nghe nói ông Lộ đối xử với chị ấy rất tốt.”
 
Tuy cậu ta che giấu rất khá, nhưng biểu cảm và động tác trong chốc lát kia của cậu ta đã bán đứng cậu ta.
 
Có lẽ cậu ta biết rõ Lộ Bái kia rất đáng sợ, cũng biết Liễu Như Yên từng bị tổn thương bởi ông ta.
 
Đúng vậy, lần đầu tiên Lộ An Thuần nhìn thấy cô ấy, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy vết bầm tím ở khóe môi cô ấy, Liễu Lệ Hàn là em trai ruột của cô ấy, thường xuyên gặp mặt nhau, sao có thể không thấy được.
 
Trừ phi cậu ta lựa chọn giả vờ không biết gì, yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả điều kiện ưu đãi do người chị gái mới bước chân vào nhà giàu kia mang đến cho cậu ta.
 
Làm như không thấy, lừa mình dối người.
 
Ma xui quỷ khiến thế nào Lộ An Thuần lại nghĩ đến Ngụy Phong…
 
Thiếu niên vì bảo vệ người nhà mà gần như đã đánh cược cả tính mạng.
 
Đúng là trớ trêu thật.
 
Lộ An Thuần không muốn quá thân thiết với loại người như Liễu Lệ Hàn, cô mỉm cười nói với cậu ta: “Tôi phải học bài rồi.”
 
“Được, tôi không quấy rầy cậu nữa.”
 
Liễu Lệ Hàn đứng dậy rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại cho cô.
 
Biểu cảm ấm áp trên mặt tan thành mây khói, thay vào đấy là sương lạnh ẩn sâu trong ánh mắt.
 
Cậu ta nhìn ra được sự khinh bỉ của Lộ An Thuần dành cho cậu ta.

 
Tuy cô vẫn duy trì vẻ lễ phép, cậu ta đã quen đến không thể quen hơn với sự trịnh thượng trong ánh mắt cô.
 
Hóa ra cô cũng giống bọn họ, cô cũng khinh thường cậu ta!
 
Liễu Lệ Hàn siết chặt nắm đấm.
 

 
Sáng sớm, Lộ An Thuần vừa đến phòng học, Ninh Nặc đã kéo cô nhỏ giọng nói: “Hôm nay tan học cậu đi chọn quà với tớ đi.”
 
“Quà hả?”
 
“Đúng vậy, ngày mai là sinh nhật của Từ Tư Triết, tớ muốn đi chọn quà cho cậu ấy.”
 
“Ồ, sinh nhật của nam thần của cậu.”
 
Ninh Nặc thản nhiên thừa nhận: “Không sai!”
 
Trong lớp chuyện Ninh Nặc thích Từ Tư Triết không phải bí mật gì.
 
Từ Tư Triết đẹp trai sáng sủa, trước khi Ngụy Phong đến thì cậu ấy vẫn ngồi vững trên chiếc ghế hot boy của lớp, tính cách cậu ấy cởi mở, khi cười khóe môi như rạng rỡ ánh nắng ngày hè, rất được các bạn chào đón.
 
Lộ An Thuần từng nghe Ninh Nặc nói, khuyết điểm duy nhất của cậu ấy là quá nổi tiếng, xung quanh có quá nhiều nữ sinh, hình như trong lớp có rất nhiều cô bạn thích nói chuyện với cậu ấy. Từ Tư Triết cũng quen biết rất nhiều cô gái nổi tiếng học cùng khối,  thậm chí mấy cô gái xinh đẹp trong nhóm Street Dance còn rất nhiệt tình với cậu ấy.
 
Cậu ấy rất hài hước, lúc nào cũng có truyện cười để chọc cho bọn họ cười nghiêng cười ngả.
 
Lộ An Thuần cũng cảm thấy Ngụy Phong rất hài hước, nhưng anh chưa từng cố ý trêu chọc bất cứ cô gái nào, ít nhất Lộ An Thuần chưa từng thấy anh làm thế.
 
Vẻ bề ngoài của anh lạnh lùng, rắn rỏi tựa như vách đá dựng đứng, tự nhiên mang đến cho người ta cảm giác khó gần, thế nên dù các cô gái có ý định với anh nhưng cũng không dám dễ dàng tiếp cận được anh.
 
Những cô gái thật sự thích và hiểu Ngụy Phong sẽ rất dễ dàng chìm đắm, tình cảm cũng sâu đậm hơn.
 
Theo lời của Chúc Cảm Ẩu thì người thích Ngụy Phong phải có thời kỳ yêu thầm ít nhất từ hai năm đổ lên.
 
Ninh Nặc mở cuốn sách nhỏ* ra, tìm hiểu về những món quà mà con trai mong sẽ được nhận.
 
*小某书: Một app liên quan đến tiêu dùng, xiaoXshu, xiaohongshu
 
Lộ An Thuần ló đầu đến gần, nhìn cô ấy nhanh chóng lướt bài: “Này, lớp trưởng Từ có biết cậu thích cậu ấy không thế?”
 
“Có lẽ là biết đấy.” Ninh Nặc khi cười  trông như bé cáo ranh mãnh: “Cậu ấy hay giao tiếp bằng ánh mắt với tớ lắm, cậu hiểu cảm giác này mà, không cần phải nói suy nghĩ trong lòng ra, mỗi một lần ánh mắt tiếp xúc là sẽ có tia lửa bùng cháy.”
 
“Không hiểu lắm.”
 
Lộ An Thuần nhìn lớp trưởng Từ Tư Triết ở phía xa.
 
Vóc dáng cậu ấy cao gầy tựa bên cửa sổ, trong tay cầm một quả bóng rổ, lúc chơi lúc không, khi cười bên khóe môi còn có má lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào.
 
Mà có mấy cô gái đứng xung quanh bàn chuyện sinh nhật với cậu ấy.
 
Lúc này, một bóng dáng màu đen lướt qua trước mắt Lộ An Thuần.
 
Ngụy Phong đeo một chiếc túi đeo chéo đi ngang qua cô, anh dừng bước, kiêu ngạo chắn tầm mắt nhìn Từ Tư Triết của cô.
 
Ánh nhìn của cô tập trung lại, lại bắt gặp đôi mắt đen như mực của Ngụy Phong.
 
Đôi mắt lạnh lùng kia khiến cô cảm giác như đang từ mùa hè lại chuyển sang mùa đông.
 
Ngụy Phong cũng nhìn theo tầm mắt khi nãy của cô, quay đầu lại liếc nhìn Từ Tư Triết…
 
“Ngắm trai đẹp à?”
 

Giọng anh thản nhiên, âm cuối hơi cao hơn lại mang theo chút ác ý.
 
“Đâu có đâu.” Lộ An Thuần ngồi xuống, lấy sách giáo khoa trong ngăn bàn ra, không quan tâm nói: “Trong mắt tôi chỉ có cậu.”
 
Ngụy Phong cười lạnh, vứt túi đeo chéo lên bàn: “Tôi cóc tin cậu.”
 
Ninh Nặc ló sang nhỏ giọng hỏi cô: “Giữa hai người có chuyện gì thế, cậu ta nói chuyện… Rất thân thiện mà.”
 
Khóe môi Lộ An Thuần vô thức nhếch lên: “Đùa thôi, cậu ấy rất thú vị đấy.”
 
“Khai giảng lâu thế rồi, đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy có cô gái nói Ngụy Phong thú vị đấy.”
 
Lộ An Thuần biết, hơn hai tuần sau khai giảng, đánh giá chung của các cô gái trong lớp với Ngụy Phong là: Lạnh lùng, xa cách.
 
Các bạn học nhà có điều kiện chiếm phần đông sĩ số lớp, bình thường Ngụy Phong hay đi cùng Chúc Cảm Quả, rất ít khi tiếp xúc với các nam sinh khác, lại càng ít tiếp xúc với các nữ sinh khác hơn. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Dù sao thì, rõ ràng xuất thân của bọn họ khác hoàn toàn đại đa số các bạn học có gia cảnh giàu có trong lớp.
 
Nhưng anh lại không bị cô lập như Liễu Lệ Hàn, bởi vì trong tiết bóng rổ vẫn có rất nhiều nam sinh tình nguyện chủ động đi tìm Ngụy Phong chơi bóng rổ, trêu đùa với anh mấy câu.
 
Trước khi vào tiết, Từ Tư Triết rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía chỗ của mấy người Lộ An Thuần.
 
Ninh Nặc kéo mạnh Lộ An Thuần, vừa căng thẳng vừa kích động.
 
“Ngày mai là sinh nhật của tôi, ở nhà tôi sẽ mở tiệc, các cậu có thời gian rảnh thì đến chơi nhé.”
 
Ninh Nặc cố ý nghiêng đầu, đáng yêu hỏi: “Các cậu… Là chỉ những ai thế?”
 
“Cậu với cả Lộ An Thuần đấy.” Từ Tư Triết nhìn hai người phía sau hai cô: “Chúc Cảm Quả với Ngụy Phong, hai cậu có rảnh không, các cậu đi luôn đi, nhiều người mới vui.”
 
Chúc Cảm Quả không chút suy nghĩ đã từ chối luôn: “Bọn tôi không đi đâu, ngày mai vừa hay cũng là sinh…”
 
Ánh mắt sắc bén của Ngụy Phong liếc cậu ấy một cái, cậu ấy lập tức nuốt lại lời muốn nói, sửa lời: “Bọn tôi có việc không đến được, tiệc của các cậu tham gia một lần là đủ mở rộng tầm mắt rồi.”
 
Từ Tư Triết lại quay đầu hỏi Lộ An Thuần và Ninh Nặc: “Hai cậu có đến không?”
 
Ninh Nặc không đợi Lộ An Thuần trả lời đã lập tức nói: “Đương nhiên bọn tôi sẽ đến! Sao có thể bỏ lỡ sinh nhật của lớp trưởng được.”
 
Lộ An Thuần cũng gật đầu: “Ừ, tôi cũng đến.”
 
“Vậy tốt quá, đến hôm đấy tôi sẽ bảo tài xế đến đón hai cậu.”
 
Chúc Cảm Quả thấy Lộ An Thuần đã đồng ý, muốn nói lại thôi, cậu ấy đành dùng ánh mắt ra hiệu với Ngụy Phong.
 
Ngụy Phong tựa lưng lên góc bàn ở hàng sau, khuỷu tay lười nhác chống lên bàn, không thèm để ý cúi đầu nhìn xuống điện thoại.
 
Trên điện thoại, tin nhắn của Ngụy Nhiên xuất hiện trên màn hình: “Anh, ngày mai có mời chị đến không?”
 
Ngụy Phong nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn cô.
 
Lộ An Thuần ghé tai nghe Ninh Nặc nói chuyện, đôi mắt hạnh trong veo khẽ nâng lên, mang theo chút tò mò, sinh động như con nai trong rừng vào buổi sáng sớm.
 
Cô đối xử với anh cũng rất tốt, ân cần chu đáo, lễ phép dịu dàng.
 
Trong thế giới của cô không có ai là người đặc biệt.
 
Tâm trạng Ngụy Phong thờ ơ, trả lời…
 
“Không thân đến thế.”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận