Dấu răng trên cổ Ngụy Phong rất rõ ràng, mặc dù vết thương không chảy máu nhưng cũng bị sưng, đỏ hết cả lên.
Anh nghiêng đầu xoa cổ, cau mày nhìn sang cô gái đang ngồi trên ghế sofa.
Cô vẫn đang ngồi khóc, không hề phát ra âm thanh nào, chỉ có tiếng tách tách của nước mắt dọc theo đường nét khuôn mặt cô chảy xuống, thấm ướt chiếc khăn tay cô đang cầm trong tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong quỳ một chân xuống trước mặt cô, anh không hỏi thêm câu nào cũng không nói thêm một lời mà chỉ đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này, Ngụy Phong có cảm giác trái tim mình dường như đau thắt lại, đó cũng chính là lúc anh trông thấy cô khóc.
Sau khi cô gái khóc lóc trút hết nỗi lòng ra, rốt cuộc tâm trạng của cô cũng bình tĩnh trở lại, Lộ An Thuần ngước đôi mắt đỏ hoe ướt sũng vì mới khóc xong lên nhìn anh: “Ngụy Phong, cậu giống như kỵ sĩ từ trên trời giáng xuống vậy.”
“Sau đó cậu lại cắn kỵ sĩ của cậu một cái à.”
“Xin lỗi cậu.” Lộ An Thuần đưa tay sờ vào vết răng trên cổ anh, áy náy nói: “Tôi có tật xấu khi bị kích động thì sẽ cắn đồ.”
“Tật xấu gì chứ.”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, lại đưa cho cô thêm một tờ khăn giấy nữa nhưng khi cô đang định giơ tay ra cầm lấy, anh quyết định gấp tờ giấy ăn lại rồi lau nước mũi cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần thấy anh lau nước mũi cho mình thì ngượng đỏ cả mặt, giật lấy khăn giấy, lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt mình rồi hít một hơi thật sâu.
“Đêm hôm đó lúc cậu gọi điện cho tôi, tình hình cũng giống vừa nãy sao?”
“Ừm.”
“Vì sao vậy?”
“Khi còn bé… Tôi thường xuyên bị nhốt trong phòng tối nên tôi đã bị mắc chứng sợ không gian kín rất nghiêm trọng. Tôi sợ bóng tối, sợ ma quỷ, sợ phải ở một mình.”
Nghe cô nói vậy, bàn tay đang cầm tờ giấy của Ngụy Phong khẽ siết chặt lại, anh nói: “Phương pháp giáo dục của ba mẹ cậu hà khắc quá.”
“Là ba tôi…” Đôi mắt Lộ An Thuần đột nhiên trở nên tối tăm, u ám giống như vực sâu không thấy đáy, ánh sáng cũng không thể nào chiếu tới được: “Mẹ tôi đã bỏ đi rồi, bà ấy bỏ tôi ở lại đây mà đi rồi.”
Ngụy Phong ngước mắt lên nhìn cô: “Chuyện này có gì đâu, tôi cũng bị vứt bỏ mà.”
Cô ngước đôi mắt ầng ậc, ngân ngấn nước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh hồi lâu, sau đó bỗng nhiên cô lại kích động, hỏi một câu: “Cậu có thể bảo vệ tôi không?”
“Có thể.”
Anh trả lời ngay lập tức gần như không có chút do dự nào. Khi chàng trai thốt ra lời đó, ánh mắt anh vô cùng kiên định giống như đã dốc hết mọi quyết tâm ra để trả lời.
Nhưng một giây sau khi anh nói, Lộ An Thuần đã cảm thấy hối hận.
Anh không bảo vệ được cô nhưng cô sẽ… Hại chết anh.
“Tôi không sao đâu Ngụy Phong.”
Ngụy Phong có thể nhìn ra được sự do dự, lùi bước từ trong đôi mắt cô, anh cũng không ép cô nữa mà chỉ nghiêm túc nói: “Thời gian sử dụng dịch vụ thay đổi rồi, một ngày có hai mươi tư giờ cậu gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được.”
Ngay khi nghe thấy câu này, trái tim Lộ An Thuần như run lên, cô trông thấy mu bàn tay tràn đầy sức mạnh của anh vào giây phút này đang căng thẳng đến nỗi nổi lên gân xanh mờ mờ, cô không kìm lòng được đưa tay sờ lên đó, đầu ngón tay mảnh khảnh của cô phác họa những đường gân xanh rõ ràng trên tay anh.
Ngụy Phong đang muốn xoay tay ngược lại để nắm lấy tay cô nhưng cô đã lập tức rụt tay lại: “Tôi có thể chạm vào cậu nhưng cậu không thể chạm vào tôi.”
Yết hầu của người đàn ông lăn một vòng: “Chuyện này, con mẹ nó, không công bằng quá rồi đấy.”
“Tôi là con gái.”
Anh không thể nào phản bác câu nói này của cô được.
Đúng vậy, cô vẫn chỉ là một cô gái, Ngụy Phong phải nhường nhịn cô nhiều hơn.
Lộ An Thuần lại chạm nhẹ vào đầu ngón tay anh, giọng nói của cô vẫn còn hơi khàn khàn sau khi khóc xong: “Hi vọng trăng lưỡi liềm ở chỗ này này sẽ nhanh mọc ra.”
“Quan trọng lắm sao?”
“Rất quan trọng, mẹ nói có bán nguyệt thì sẽ có phúc.”
Hàng lông mi cong dài của cô gái nhỏ bị nước mắt làm ướt, dính vào với nhau, tạo nên một vẻ đẹp mong manh, trong sáng, anh càng nhìn cô lâu thì trái tim anh càng cảm thấy rung động vì cô.
Ngụy Phong cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình, sâu trong đôi mắt đen của anh tràn đầy khát vọng: “Ông đây muốn ôm cậu.”
“Không được, Ngụy Phong.”
…
Chỉ một lát sau, Chúc Cảm Quả đã dẫn cậu nhóc Ngụy Nhiên đi ra từ cửa sau, trông thấy anh Phong của cậu ấy đứng ở đằng xa: “Này, Ngụy Phong, chúng tôi tìm cậu trong đó một lúc lâu rồi đấy, cái tên này vừa vào phòng chứa xác đã không thấy đâu nữa rồi, thằng bé cũng sắp sợ phát khóc lên rồi đây này!”
Những lời phàn nàn của cậu ấy còn chưa nói hết, Chúc Cảm Quả đã nhìn thấy Lộ An Thuần, có hơi kinh ngạc hỏi: “Cô tiểu thư này, cậu cũng ở đây à.”
“Anh Trư Can, mọi người cũng tới đây chơi trò này à.”
Ngụy Nhiên nhìn thấy Lộ An Thuần thì hai mắt sáng lên, chạy ùa tới chỗ cô đang đứng: “Chị, lâu lắm rồi em không thấy chị.”
Nhìn thấy cậu bé, Lộ An Thuần cười càng tươi hơn, hoàn toàn không thể che giấu được. Cô xoa đầu cậu nhóc: “Anh em dẫn em đến nhà ma chơi à, thế em có sợ không?”
“Em không sợ, tất cả mấy thứ đó đều là giả hết, không đáng sợ chút nào.”
Ngụy Phong nói: “Chị em sợ nên quá chừng khóc luôn đó.”
Ngụy Nhiên thấy trên mặt chị gái vẫn còn vệt nước mắt, cậu bé trách cứ Ngụy Phong: “Chị khóc mà anh còn có tâm trạng đứng bên cạnh nói mát châm chọc chị ấy à.”
“Nếu không thì phải làm sao?”
“Anh phải lau nước mắt cho chị ấy chứ, an ủi con gái. Nếu như cần thiết còn phải tặng quà nữa, để chị ấy vui vẻ nữa.”
Ngụy Phong ngồi trên thành ghế sofa, nhíu mày: “Sao em lại biết rõ thế hả?”
“Lệ Lệ ngồi cùng bàn với em cũng rất thích khóc nhè.” Cậu nhóc rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mặt cho Lộ An Thuần: “Những lúc như thế, em sẽ an ủi bạn ấy như thế này.”
Cảm xúc tồi tệ của Lộ An Thuần biến mất trước hành động này của cậu bé, cô nói với Ngụy Nhiên: “Chị nhìn thấy em thì đã không còn cảm thấy khó chịu nữa rồi.”
Chúc Cảm Quả đứng bên cạnh Ngụy Phong, nhìn chằm chằm vào cổ anh một lúc lâu, sau khi nhìn kỹ thấy vết sưng đỏ trên cổ anh là dấu răng của con người, cậu ấy vô cùng kinh hãi: “Cậu cậu cậu… Cổ cậu bị sao thế này!”
Ngụy Phong chỉnh lại cổ áo để che dấu răng đó đi, không thèm để ý nói: “Bị chó cắn thôi mà.”
Lộ An Thuần không nhịn được liếc mắt về phía anh.
Đường nét khuôn mặt của cậu thiếu niên trẻ tuổi trông vô cùng tuấn tú. Dưới ánh sáng của những ngọn đèn trên cao chiếu vào người anh đã che khuất đi đôi mắt kia dưới bóng của hàng lông mi, mái tóc rối lòa xòa trước mắt anh để lại những cái bóng của sợi tóc trên trán, tạo ra cảm giác vừa lạnh lùng lại vừa xa cách.
Vết cắn cứ lộ liễu vắt ngang trên cái cổ trắng sáng của anh, một dấu vết mập mờ, cực kì bắt mắt.
“Chị, chị đi một mình tới đây sao?” Ngụy Nhiên hỏi cô: “Nếu chị đi một mình, buổi tối chị đến nhà em ăn cơm đi, để anh em làm cá kho cho chị ăn.”
“Chị không đi một mình đâu, chị còn phải đợi mấy người bạn nữa.”
“Vậy thì gọi cả mấy người bạn của chị đến nhà em luôn đi.”
Thậm chí không đợi Ngụy Phong lên tiếng phản đối, Lộ An Thuần đã vội vàng lắc đầu: “Anh trai em không phải kiểu người nhiệt tình hiếu khách, cậu ấy không thích bị quấy rầy.”
Ngụy Phong: “...”
Cô hiểu rất rõ về anh.
Lúc này, Chúc Cảm Quả dùng cùi chỏ huých vào người Ngụy Phong, nói thầm bên tai anh: “Ôi, cậu xem hai người này xem, không thể không nói vẻ ngoài của hai người họ cũng giống nhau thật đó. Nói cậu và đứa học sinh tiểu học này là anh em ruột chắc cũng chả ai tin được nhưng nếu nói hai người họ là chị em ruột, tôi cá chắc với cậu là người ta sẽ tin ngay.”
Nghe Chúc Cảm Quả nói vậy, Ngụy Phong ngước mắt lên nhìn hai bọn họ.
Cô gái nhỏ có làn da mịn màng trắng nõn, đôi mắt trong veo long lanh ánh nước, vừa trong trẻo lại đầy thuần khiết, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay. Còn Ngụy Nhiên cũng có một khuôn mặt trắng nõn mịn màng, các đường nét trên khuôn mặt rất sắc sảo, nhất là đôi mắt của cậu nhóc có hình dáng giống ý đúc đôi mắt Lộ An Thuần.
Anh hơi nhíu mày.
Hai người này, con mẹ nó chứ, đúng là giống nhau thật.
“Cậu nói xem thằng bé sẽ không phải đứa em trai thất lạc nhiều năm của cậu ta đâu nhỉ…” Chúc Quả Cảm nuốt nước bọt: “Mẹ của cậu cũng bỏ đi nhiều năm rồi mà.”
Ngụy Phong nghịch nghịch miếng băng gạc ở ngón trỏ mình, nghiêm túc nói như thật: “Tôi cũng nghi là như thế lắm.”
“Nếu mà là thật, vậy sẽ xấu hổ lắm đấy.”
“Chẳng có gì để xấu hổ cả.” Ngụy Phong bày ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Anh cả như ba, thân phận của tôi đáng lẽ phải lên chức từ sớm rồi.”
“...”
Như này cũng được sao.
Sao Chúc Cảm Quả không sớm nhận ra rằng người bạn này của mình cậu ấy lại có tiềm năng của kẻ cuồng yêu cơ chứ.
Lúc này, nhóm Ninh Nặc và Từ Tư Triết cũng đi từ cửa sau ra, ngay khi nhìn thấy Lộ An Thuần, Ninh Nặc đã chạy vội ra chỗ cô, không ngừng nói xin lỗi với cô: “Bé cưng à, tớ sai rồi, xin lỗi cậu nhiều nhé, cậu bị dọa sợ rồi đúng không!”
Lộ An Thuần vội vàng an ủi cô ấy: “Không sao đâu mà, trò này không đáng sợ chút nào cả, tớ đã chơi rất vui.”
“Thật sao? Tớ còn sợ cậu bị lạc ở một mình trong đó không biết phải làm thế nào mới ra được, ba bọn tớ còn ở trong đấy tìm cậu một lúc lâu nữa cơ, tớ còn nói không nên lôi kéo cậu vào đây.”
“Không sao, tớ không bị dọa đâu, trò chơi này rất thú vị.”
“Ồ ồ ồ, vậy thì tốt rồi.”
Ngụy Phong nghe cô nói vậy lại liếc mắt sang nhìn cô, lúc này cô hiền lành như một con nai, đôi mắt tràn đầy sự chân thành.
Nhưng mỗi một câu cô nói ra đều là lời nói dối cả.
Cô hi vọng mình có thể biểu hiện hoàn hảo trước mặt mọi người, cô hi vọng tất cả mọi người đều thích cô.
Cô thiếu thốn tình yêu thương như thế sao?
Từ Tư Triết hỏi: “An An, cậu ra ngoài như thế nào vậy?”
“Tôi gặp được Ngụy Phong.” Lộ An Thuần nghiêng đầu, liếc mắt nhìn sang chàng thiếu niên cao ráo đang đứng bên cạnh mình: “Thế là cùng cậu ấy vượt ải thôi.”
Lúc này Ninh Nặc mới có thể hoàn hoàn yên tâm, cũng không còn thấy áy náy nữa, cô ấy tặc lưỡi ra vẻ hàm ý sâu xa nói: “Hóa ra hai cậu ở cạnh nhau, khó trách không tìm thấy cậu đâu cả.”
“Em chào chị.”
Ngụy Nhiên lễ phép lên tiếng chào hỏi Ninh Nặc, lúc bấy giờ Ninh Nặc mới chú ý tới cậu nhóc đang đứng bên cạnh Lộ An Thuần: “Em là ai vậy?”
“Em tên là Ngụy Nhiên, là em trai Ngụy Phong ạ, chị là bạn của anh trai em sao?”
“Đúng vậy đấy, chị tên là Ninh Nặc.”
“Chị Ninh Nặc xinh thật đấy!”
“Ôi chao, miệng của cậu bé này dẻo quá.” Ninh Nặc véo gương mặt non nớt, trắng nõn của Ngụy Nhiên: “Dáng dấp cũng đẹp trai nữa chứ!”
“Đúng thế.” Lộ An Thuần vội vàng nói: “Thằng bé thật sự rất đẹp trai, lớn lên chắc chắn sẽ rất điển trai, trở thành một chàng trai đẹp khôi ngô tuấn tú đủ tiêu chuẩn.”
Ninh Nặc cười xấu xa nói: “Ơ kìa, người ta là em trai Ngụy Phong chứ có phải em trai cậu đâu, sao cậu lại tự hào thế hả.”
Lộ An Thuần nhìn Ngụy Phong, anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen như mực nhìn cô mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Cô nhìn sang chỗ khác, né tránh cái nhìn của anh.
Lúc này, Từ Tư Triết đề nghị: “Nếu chúng ta đã gặp nhau, vậy cùng đi ăn cơm đi, tôi đề nghị ăn thịt nướng kiểu Nhật, cậu nhóc à, em thích ăn thịt nướng không?”
“Em thích lắm ạ!” Trái ngược với Ngụy Phong, tích cách Ngụy Nhiên rất cởi mở, có thể chơi bời, nói chuyện với bất kỳ người nào, hoàn toàn không giống với người anh trai lạnh lùng quái gở của thằng bé: “Anh, anh đi nhé đi nhé, em muốn ăn thịt nướng.”
Vừa nhìn điệu bộ Ngụy Phong đã biết anh đang chuẩn bị từ chối, Lộ An Thuần vội ngắt lời nói: “Không cần hỏi cậu ấy đâu, để chị dẫn em đi ăn.”
“Vâng ạ.”
Lộ An Thuần ôm bả vai Ngụy Nhiên, cùng Từ Tư Triết và Ninh Nặc đi ra khỏi khu nhà cao ốc, Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả thấy bọn cô đi rồi cũng đành phải đi theo.
Một nhóm mấy người bọn họ đi vào trung tâm thương mại, sau đó đi đến một nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật rồi ngồi xuống. Nhà hàng thịt nướng được trang trí theo phong cách thư giãn thoải mái, mọi người cởi giày, ngồi xuống đệm ngồi xung quanh cái bàn.
Lúc Lộ An Thuần ra ngoài rửa tay, Ngụy Phong cũng đi ra theo cô, đứng song song trước bồn rửa tay với cô, vặn vòi nước rửa tay: “Cậu rất thích ra quyết định thay tôi nhỉ.”
“Ngụy Nhiên gọi tôi là chị, vậy tôi chính là chị của thằng bé.”
“Thằng bé ấy hả, chỉ cần là nữ sinh xinh đẹp thì thằng bé đều gọi là chị hết.”
“À, vậy ra tôi không phải người đặc biệt duy nhất được gọi thế à.”
Dòng nước chảy ào ào rửa sạch đôi tay săn chắc đầy mạnh mẽ của anh, anh không thèm quan tâm nói: “Gọi là chị không có gì đặc biệt cả nhưng gọi chị dâu lại không giống vậy.”
Lộ An Thuần cúi đầu ầm ừ cười nói: “Ngụy Phong, cậu nói hay thật đấy!”
“Tôi không nói đùa với nữ sinh bao giờ cả, những chuyện như này lời tôi nói đều nghiêm túc cả đấy.” Khóe miệng Ngụy Phong cong lên nở nụ cười châm biếm: “Tôi không giống người nào đấy, miệng nói ra chả có lời nào thật lòng cả.”
Cô thấy dòng nước đã thấm ướt băng gạc trên ngón trỏ anh bèn vội vàng cầm tay anh, rút khăn giấy ra lau sạch băng gạc bị ướt của Ngụy Phong: “Vết thương của cậu còn chưa khỏi, đừng để dính nước, cẩn thận kẻo nhiễm trùng đấy.”
Trái tim Ngụy Phong lại thấy râm ran trước hành động của cô.
Chúc Cảm Quả nói không sai chút nào, nếu như không anh không biết dừng tình yêu đầy sự tổn thương đau khổ này lại đúng lúc, cứ mặc kệ nó tiếp diễn như vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ bị cô chơi đùa đến chết mất.
Lộ An Thuần đứng dựa lưng vào bồn rửa tay, cúi đầu, giọng điệu đầy nặng nề nói: “Chúng ta không thể nào ở bên nhau được.”
“Cậu chê tôi nghèo sao?”
“Không phải! Dĩ nhiên không phải vì điều này mà tôi từ chối cậu!” Theo bản năng, cô phản bác lời anh nói, giọng nói có phần vội vàng: “Tôi không hề để ý đến xuất thân của cậu như thế nào cả!”
Mặc dù cô đã nói dối hết lần này đến lần khác nhưng Ngụy Phong có thể nhìn ra được một điều, đó là những lời này đều là những lời thật lòng của cô.
Vừa nghe cô nói vậy, da thịt chỗ đuôi mắt của anh được thả lòng.
“Ngụy Phong, cậu không hề hiểu tôi…” Lộ An Thuần liếm bờ môi mỏng: “Tôi cũng không phải cô gái tốt gì cả, tôi thích lừa gạt người khác, hơn nữa lại còn rất ích kỷ chỉ biết mỗi bản thân mình.”
“Tôi đã nhận ra từ lâu rồi.”
“Cho nên cậu đừng thích tôi nữa.”
Cô gái rửa tay xong, quay người định đi, Ngụy Phong đã nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô giữ cô lại, chặn cô ở mép bồn rửa tay một lần nữa.
Lộ An Thuần có thể cảm nhận được sức lực lòng bàn tay đang nắm cổ tay cô của anh… Anh vẫn kiềm chế sức lực của mình, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, gần đến nỗi quần áo hai người như dán sát vào nhau vậy. Mỗi nhịp thở của cô đều tràn ngập hơi thở bạc hà mát lạnh của anh.
“Nhưng đã muộn rồi.”
Cô nhìn về phía cậu thiếu niên, đường nét lông mày anh trông vô cùng cứng rắn, mí mắt rất mỏng. Lúc anh không cười tạo cho người khác một cảm giác lạnh lẽo đầy chết chóc.
“Cậu trêu chọc ai… Cũng đừng nên trêu chọc tôi.”
Giọng nói bị anh đè nén mang theo sự uy hiếp cao nhất, anh ghé sát lại gần cô hơn, nhìn thẳng vào mắt cô, khiến cô không còn chỗ nào để trốn tránh.
Lộ An Thuần giãy tay mình thoát khỏi bàn tay anh, thấp giọng nói: “Ngụy Phong, cậu đã từng đồng ý không chạm vào tôi rồi mà..”
Ngụy Phong kiềm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình, rốt cuộc anh vẫn buông tay cô ra.
Cô gái lùi về phía sau hai bước, xoa xoa cổ tay mình, ngước mắt đối đầu với đôi mắt đen nhánh của anh.
Đúng vậy, anh không phải cậu thiếu niên đầy cởi mở, tràn đầy ánh nắng ấm áp như Từ Tư Triết, anh mang theo gánh nặng bước đi trên con đường ranh giới giữa bóng tối và bình minh.
Không nắm chắc được mà nhất định cũng không buông bỏ được.
Lộ An Thuần không nên tùy tiện dây dưa trêu chọc loại người như này.
“Bây giờ mới biết sợ à, không phải lúc trước khi trêu chọc tôi cậu vẫn rất hăng hái đấy à.”
“Không phải cậu cũng đã nhìn ra rồi à, tôi chính là loại con gái… Muốn được mọi người yêu thích.”
“Loại con gái như tôi khiến cậu có cảm giác an toàn sao?”
“Để tôi cảm thấy tôi không tồi tệ đến mức thối nát như vậy…”
Ngụy Phong nhìn vệt đỏ còn lưu lại trên khóe mắt cô gái, anh không đành lòng thấy cô như vậy, rốt cuộc anh vẫn lựa chọn nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Tùy cậu vậy, tôi không ép buộc con gái, nếu cậu không muốn thì thôi.”
Lộ An Thuần lấy khăn giấy ra lau tay: “Bữa cơm hôm nay để tôi mời cậu đi, xem như cảm ơn cậu đã cứu tôi ra khỏi đó.”
Ngụy Phong nhắm mắt đi theo cô: “Tôi mạo hiểm cả tính mạng để cứu cậu, thế mà cậu lại mời tôi ăn thịt nướng.”
“Nào có nguy hiểm đến tính mạng gì đâu chứ!”
“Cậu không thấy sao, trong đó có rất nhiều quỷ.” Anh hùng hồn nói cứ như thật: “Có cả zombie nữa.”
“...”
“Mấy thứ đó đều là giả mà.”
“Là giả mà còn dọa cậu sợ phát khóc lên thế à.”
Lộ An Thuần vừa bực mình lại vừa buồn cười, cô vỗ nhẹ vào cánh tay anh.
“Cậu có thể chạm vào tôi nhưng tôi không thể chạm vào cậu, đúng không.” Ngụy Phong ngước cằm: “Bị đánh cũng không được đánh lại sao?”
“Ừm!”
“Sao cậu lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy chứ, lại còn có thể ra vẻ mình đúng như thế.”
“Cậu thích tôi, vậy tôi sẽ lợi dụng cậu.” Lộ An Thuần nói thẳng với anh: “Cho nên cậu có muốn suy nghĩ dừng tình yêu đầy sự tổn thương đau khổ này lại đúng lúc không, cậu thông minh như vậy, chắc hẳn sẽ không để mình chịu thiệt thòi đâu nhỉ.”
“Những người đàn ông khác thích cậu, cậu cũng sẽ lợi dụng bọn họ sao?”
Lộ An Thuần lắc đầu: “Hiện tại chỉ có cậu thôi.”
Ngụy Phong khó chịu liếm bờ môi dưới khô nứt nẻ của mình, suy nghĩ một lúc lâu rồi lạnh lùng lẩm bẩm…
“Vậy ông đây chịu thua.”