[free]_tình yêu của chúng ta

Lộ An Thuần ngâm mình trong hồ nước nóng ở nhiệt độ cao 42 độ C, Tề Minh vừa xuống nước đã sắp không trụ nổi nữa, cậu ta nhíu mày.
 
Đối với nền nhiệt cao của hồ nước nóng, đàn ông sẽ nhạy cảm hơn phụ nữ một xíu, cậu ta lúc thì đứng lên, lúc lại ngồi xuống. Kiên trì ngâm mình chưa được một phút đồng hồ, cậu ta nói với Lộ An Thuần bên cạnh mình: “An Thuần, tôi… Tôi muốn đến phòng trà nghỉ ngơi một lát, cậu có muốn đi chung không?”
 
“Tôi còn muốn ngâm thêm một chút nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vậy tôi đi trước nhé, thất lễ rồi.”
 
“Ừ.”
 
Cuối cùng bên cạnh cũng đã yên tĩnh, Lộ An Thuần nhắm mắt lại, chịu đựng sức nóng của hồ nước đang bao quanh cơ thể cô.
 
Một lúc sau, Lộ An Thuần nghe có tiếng bước chân vững vàng vang lên từ đằng sau, Ngụy Phong đã đổi cho cô chiếc khăn tắm sạch sẽ rồi treo trên giá móc đồ. Anh còn để một cốc nước táo đỏ gừng tươi còn bốc hơi nóng trên tảng đá bên hồ, cô chỉ cần giơ tay ra là có thể lấy được.
 
“Chu đáo thật!” Cô cũng không quay đầu nhưng nơi khoé môi lại hé nở một nụ cười.
 
“Việc phải làm thôi.” Giọng nói trầm thấp của chàng thanh niên mang vẻ cuốn hút.
 
Lộ An Thuần giơ cánh tay trắng ngần nõn nà cầm lấy cốc nước táo đỏ gừng tươi, từ tốn nhấp một ngụm: “Ừm… Uống ngon đấy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi đã thêm đường đỏ vào nữa.” Ngụy Phong ngồi trên tảng đá bên cạnh cô, dùng đầu gối chọc vào cánh tay cô: “Trư Can nói cậu có ‘con cá’ mới rồi, có định giải thích một chút không.”
 
“Cậu nghĩ sao?”
 
“Tôi thấy thái độ của cậu đối với tôi vẫn hăng hái hơn, cậu chướng mắt thằng học sinh trẻ trâu vừa rồi.”
 
Lộ An Thuần quay đầu lại, tuỳ ý liếc anh một cái. Anh thì dửng dưng ngồi đó, trên mặt trưng ra vẻ ngả ngớn bỡn cợt với đời. Sau lưng Ngụy Phong là rừng cây um tùm xanh ngát, vô tình làm nổi bật tính cách ngang tàng và lòng nhiệt huyết hăng hái không gì có thể trói buộc được anh.
 
“Ngụy Phong, có đôi lúc da mặt cậu dày đến nỗi khiến người khác tức sôi máu.”
 
“Cảm ơn nhé.”
 
Anh ngồi với cô một lúc, thấy làn da sau tấm lưng trắng nõn của cô đã ửng đỏ, anh nhắc cô: “Cậu không nóng à?”
 
“Nóng chứ.”
 
“Thế mà còn không chịu đứng dậy.”
 
“Tôi muốn ngâm thêm một lát.”
 
Lộ An Thuần thích cái cảm giác khi ở trong môi trường khắc nghiệt này, cô sẽ chịu đựng nó một lúc, cho đến khi cơ thể đạt tới ranh giới của giới hạn, cô mới buông thả bản thân mình.
 
Ngụy Phong không nhìn nổi nữa, lại đụng vào lưng cô: “Đứng dậy đi, nhiệt độ nước quá cao, cậu chịu không nổi đâu.”
 
“Vậy thì đợi cho đến khi nào chịu không được nữa rồi hẵng đứng lên.”
 
Anh nhìn cô chăm chú, khoé môi toát ra vẻ lạnh lùng, anh nói: “Mẹ nó! Cậu đúng là đồ điên!”

 
Tất cả mọi người đều cho rằng Lộ An Thuần là cô nàng thục nữ hoàn mỹ, kể cả Tề Minh vừa rồi. Mặc dù Lộ An Thuần không hề có thiện cảm với cậu ta nhưng cô vẫn cố gắng duy hình ảnh thanh lịch và khéo léo của mình.
 
Chỉ có Ngụy Phong… Chỉ khi ở trước mặt anh, cô mới có chút cơ hội tạm nghỉ lấy hơi, được quay về làm chính mình.
 
Cũng chỉ có mình anh nói cô là… Đồ điên.
 
Cuối cùng Lộ An Thuần cũng không thể chịu đựng được nữa. Bỗng tiếng nước ‘ào ào’, cô đứng bật dậy, chân dẫm lên bậc thềm đá đi lên bờ hồ.
 
Có lẽ là do ngâm mình quá lâu, đầu óc cô bỗng lên cơn choáng váng, cả người ngã nhào xuống bồn tắm. Ngụy Phong nhanh tay lẹ mắt, anh đã ôm lấy eo cô, kéo Lộ An Thuần trở lại chỉ trong chớp nhoáng.
 
Lộ An Thuần ôm anh theo bản năng, đợi ý thức hỗn loạn trong đầu ổn định lại, cô hít một hơi thật sâu, hoàn hồn sau một pha thót tim: “Nguy hiểm quá.”
 
“Đã bảo rồi.” Hơi thở lành lạnh của anh gần trong gang tấc, bàn tay ôm ngay làn da nóng rực bên hông cô: “Cứ muốn làm theo ý mình.”
 
Chiếc bụng phẳng lì kề sát người anh, bàn tay thô ráp của Ngụy Phong chạm vào cô mà không hề gặp bất cứ trở ngại nào, vùng da nơi đó đều tê dại cả rồi.
 
Nhịp tim của Lộ An Thuần tăng nhanh, đến việc hít thở cũng trở nên dồn dập hơn.
 
Trong rừng vang lên tiếng bước chân, hai người đồng thời buông đối phương ra, rồi người nào người nấy dè dặt lui về phía sau một bước.
 
Tề Minh đi tới, nở nụ cười ấm áp như gió xuân với Lộ An Thuần: “Tôi lấy cho cậu cốc nước táo đỏ gừng tươi.”
 
Lộ An Thuần lịch sự đáp lại: “Cảm ơn, tôi dặn nhân viên phục vụ lấy nước rồi.”
 
“Chúng ta đến phòng tắm hơi ngồi một lát đi, cũng không nên ngâm mình trong hồ quá lâu đâu.”
 
“Ừm, được.”
 
Cô đưa chiếc cốc trống không cho Ngụy Phong, nhìn anh bằng ánh mắt thâm sâu. Nhưng cô không ngờ, lúc Ngụy Phong nhận lấy chiếc cốc đã nhanh tay nhét thứ đồ gì đó vào lòng bàn tay cô. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Lộ An Thuần không dám lấy ra xem, đến khi đi vào con đường có bóng râm, nhân lúc Tề Minh không để ý, cô mới nới lỏng lòng bàn tay.
 
Một viên socola tròn vo của hãng Ferrero Rocher.
 

 
Nhà hàng nằm giữa rừng cây, bốn phía đều được lắp kính thuỷ tinh sát đất. Trong lúc dùng bữa, thực khách có thể thưởng thức phong cảnh cây xanh, thác núi đá quanh nhà hàng. Cảnh vật chung quanh đẹp đẽ tĩnh tịch nhưng cũng rất trang nhã.
 
Lộ Bái đã mua đứt thời gian dùng bữa ở đây, thành ra trong lúc bọn họ ăn cơm thì những vị khách khác chỉ có thể đến nhà hàng khác hoặc đợi bữa ăn của họ kết thúc.
 
Trên bàn bày biện những món ăn tinh tế của ẩm thực Giang Nam, Lộ Bái ăn theo kiểu này không quen, có lẽ khẩu vị ông ta không tốt lắm, trông sắc mặt cũng khó coi.
 
Ông ta vẫn giữ thái độ bình thường, hỏi Lộ An Thuần tình hình đi ngâm suối nước nóng lúc chiều với Tề Minh, Lộ An Thuần cũng thành thật trả lời: “Chỉ tán gẫu về chuyện học hành thôi, cậu ta đã vượt qua cuộc thi vật lý Stein và sẽ đại diện trường học tham gia cuộc thi tại Bắc Kinh. Điểm của con cao hơn cậu ta không phẩy một nhưng vì số người dự thi của mỗi trường có hạn, nên con không giành được cơ hội, thật đáng tiếc.”
 
Lộ Bái chẳng hề quan tâm tới tình hình học tập của con gái mình nhưng ông ta nhạy bén nắm bắt thông tin then chốt trong lời của cô: “Cậu ta sẽ tham dự cuộc thi ở Bắc Kinh?”
 
“Vâng.”

 
“Là vào khi nào?”
 
“Ngày 1 tháng 10 ạ.”
 
Sau khi nói thời gian, Lộ An Thuần lập tức thấy hối hận khi nói đến đến chủ đề này, cô bèn chuyển đề tài: “Thực ra bọn con nói không nhiều lắm, chỉ nói mấy chuyện này thôi.”
 
Liễu Như Yên gắp miếng thịt đặt vào trong bát của Lộ Bái, lên tiếng đúng lúc: “Đây là lần đầu tiên gặp mặt, hai đứa ngoài chuyện học hành thì cũng không hiểu biết nhiều về những chuyện khác, chỉ đành tán dóc chuyện bài vở.”
 
Lộ Bái để đũa xuống, lạnh nhạt nói: “Tên họ Tề dốc hết sức mình để đẩy con trai ông ta đến trước mặt con gái anh, anh vẫn không biết ông ta đang có ý đồ gì?”
 
Lộ An Thuần biết ba cô kiêng kỵ điều gì nhất.
 
Lúc cô vừa lên lớp mười, trong trường có cậu học sinh theo đuổi cô đã gây ra một vài tin tức ồn ào.
 
Sau này, cậu học sinh đó âm thầm chuyển đi nơi khác học.
 
Lộ An Thuần biết chắc chắn là do Lộ Bái đã giở trò sau lưng, khiến cho cậu ta phải chuyển đi. 
 
Tính chiếm hữu của Lộ Bái cực kỳ mạnh mẽ, ông ta sẽ không cho phép bất kỳ ai nảy sinh lòng ham muốn với con gái mình dù chỉ là một chút xíu.
 
Sau khi mẹ qua đời, Lộ An Thuần đã trở thành tình yêu thương duy nhất của ông ta.
 
Mà tình yêu thương này của ba lại hẹp hòi, cố chấp đến mức bệnh hoạn, nó dường như sắp huỷ hoại toàn bộ cuộc đời của cô.
 
“Lễ Quốc Khánh này, con không cần đi Bắc Kinh nữa.” Lộ Bái lấy khăn ăn lau khoé miệng: “Sinh nhật bạn bè, con có thể chọn cho con bé một món quà trang trọng và bày tỏ chúc mừng qua điện thoại là được rồi.”
 
“Ba! Ba đã đồng ý với con rồi mà!”
 
Lộ Bái đứng dậy rồi rời khỏi nhà hàng, chỉ còn lại Lộ An Thuần thất vọng ngồi bên bàn ăn.
 
Liễu Như Yên đau lòng vỗ về tay cô, dịu dàng nói: “Em biết tính ba em mà, ban nãy em không nên đề cập đến chuyện này.”
 
Đúng vậy, chính Lộ An Thuần đã phạm phải lỗi hết sức ngớ ngẩn.
 
Cô nắm chặt đôi đũa trong tay, bởi vì cô dùng lực quá mức làm cho đường gân xanh nhợt nhạt nổi rõ trên mu bàn tay.
 
“Chị có cơ hội lại không chạy trốn, em chẳng có hơi hội nào nhưng từng phút từng em luôn muốn tháo chạy…” Giọng nói kìm nén của cô gái cất lên: “Em sắp không thở nổi nữa.”
 
“Em hãy kiên trì chút nữa, sau khi thi đại học xong là ổn rồi.” 
 
Lộ An Thuần lắc đầu, rồi lại cười với vẻ hoang đường: “Chị Liễu, chị có biết nặn thành tượng thạch cao là cảm giác gì không? Là thất khiếu bị lấp đầy bằng xi măng, đôi mắt, lỗ mũi, miệng và tai, toàn bộ đều bị bịt kín kẽ. Nhưng bên ngoài lại được chạm khắc thành hình hài tuyệt đẹp. Sau đó đặt nó trong phòng sách thật lộng lẫy, mỗi phút trôi qua trong ngột ngạt, mỗi một giây đều là tuyệt vọng cùng cực.” 
 
Lời cô thốt ra khiến Liễu Như Yên dựng tóc gáy.
 
“Đó chính là những gì em cảm nhận được, không một ai nghe thấy tiếng gào thét của em.”

 
Lộ An Thuần dùng khăn ăn lau miệng, trên môi nở nụ cười trông thật xinh đẹp, sau đó cô sải bước rời khỏi nhà hàng giữa cánh rừng.
 
Ban đêm, cô suy nghĩ một lúc lâu, sau đó Lộ An Thuần vẫn quyết định nói chuyện với Lộ Bái, giành lấy sự cho phép của ông ta để trở lại Bắc Kinh vào ngày nghỉ lễ Quốc Khánh.
 
Cô cần phải quay về, cô muốn đưa Ngụy Phong đi thực hiện một chuyện vô cùng quan trọng.
 
Căn hộ đơn lập của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng tọa lạc giữa rừng cây, mỗi căn hộ đều có bố trí hồ nước nóng sau vườn hoa, cảnh quan chung quanh mang nét tao nhã và tĩnh lặng. Dù đang là mùa ít khách nhưng một căn hộ đơn lập riêng tư trong suối nước nóng vẫn có giá lên tới năm con số.
 
Lộ An Thuần gửi tin nhắn trước cho Liễu Như Yên, sau khi xác nhận tình hình bên đó thuận lợi, cô mới đến cửa phòng của ba mình nhấn chuông cửa.
 
Liễu Như Yên mở cửa cho cô, hạ giọng nói: “Tâm trạng ba em vẫn đang rất tốt, em vào đi.”
 
Lộ An Thuần cảm kích nhìn cô ấy: “Cảm ơn chị.”
 
Lộ Bái ngồi một mình bên cửa sổ sát đất, tên tay bưng một tách trà, ông ta nhìn ra khung cảnh bóng cây của suối nước nóng tư nhân bên ngoài cửa sổ, ánh mắt không biểu lộ chút tâm tư nào. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Liễu Như Yên kiếm cớ đi ra ngoài dạo bộ cho tiêu cơm, để lại không gian cho hai ba con cô.
 
Lộ An Thuần ngồi đối diện ông ta, cô thuần thục nhấc ấm trà lên, tráng tách rồi châm trà. Động tác thanh nhã mà tinh tế: “Ba, hôm nay là lần đầu tiên con gặp Tề Minh, cho dù chú Tề có thỉnh cầu ba việc gì thì ba cứ từ chối là xong chuyện, không nên giận cá chém thớt sang con.”
 
Lộ Bái đặt tách trà xuống: “Hôm nay ba có hơi kích động rồi.”
 
Cô vội nói: “Con sẽ không gặp mặt Tề Minh nữa! Con cam đoan, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba.”
 
Dứt lời, Lộ An Thuần lấy điện thoại ra, xoá WeChat của Tề Minh trước mặt ba mình: “Sau khi về Bắc Kinh, con sẽ không gặp cậu ta, con chỉ muốn về đó để tham gia tiệc sinh nhật của Lưu Nguyệt Sa, chỉ có vậy thôi.”
 
Đôi mắt đen như mực của Lộ Bái khẽ liếc cô, như thể có một sức mạnh xuyên thấu nào đó khiến lòng cô có cảm giác chột dạ mà không thể giải thích nổi.
 
“Ba, ba nhìn gì vậy ạ?”
 
“Sinh nhật của Lưu Nguyệt Sa quan trọng đến thế ư?”
 
“Cô ấy… Cô ấy là người bạn thân nhất của con.”
 
Lộ An Thuần biết tính tình Lộ Bái hay đa nghi lại còn nhạy bén, cô đành vắt óc suy nghĩ để thuyết phục ông ta: “Không chỉ để tham gia sinh nhật cô ấy, con định quay về nhà cũ lấy một vài món đồ.”
 
“Ba có thể bảo quản gia đóng gói gửi qua đây.”
 
“Là một vài…” Lộ An Thuần nghiến răng: “Là một vài món đồ của mẹ, mấy bức ảnh, còn có những đồ trang sức mẹ từng dùng, con muốn giữ nó bên mình xem như vật kỷ niệm.”
 
Lộ Bái sầm mặt, qua một lúc sau, ông ta vẫn kiên quyết nói: “Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh này, con không phải quay về, con cần thứ gì ba bảo người đi lấy.”
 
“Con không muốn để bất cứ ai chạm vào đồ của mẹ con.”
 
“Lộ An Thuần.” Lộ Bái bất chợt nhấn giọng mạnh hơn: “Con phải nghe lời ba.”
 
“Con nghe lời, con vẫn chưa đủ ngoan ngoãn sao?” Lộ An Thuần nản lòng đứng phắt dậy, cô lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt lộ nét thê lương: “Nếu như con chống lại ba giống như mẹ, vậy thì có phải lúc này con đã ở cùng một chỗ với mẹ đúng không ạ…”
 
Câu cuối cùng của cô đã hoàn ta chọc giận Lộ Bái, ông ta dùng sức ném tách trà đi, đứng dậy túm chặt lấy tóc Lộ An Thuần, ông ta vả vào mặt cô hai cái bạt tai, tiếp sau đó đập đầu cô xuống cửa sổ sát đất thật mạnh.
 
“Mày muốn rời bỏ tao giống như bà ấy sao?” Giọng nói của người đàn ông khàn đục và hung tợn: “Không bao giờ, đừng hòng mơ tưởng.”
 
Lộ An Thuần cảm thấy cơn choáng váng xâm chiếm tâm trí cô, má cô áp vào cửa sổ thuỷ tinh lạnh lẽo. Ông ta vẫn một mực túm chặt lấy cô, Lộ An Thuần gần như không còn sức để kháng cự lại.
 
Im ắng, ngạt thở, chẳng có ai nghe thấy tiếng gào thét rát cổ bỏng họng của cô gái bị chôn cất trong bức tượng thạch cao kia.

 
Bỗng nhiên, cách khung cửa thuỷ tinh lạnh như băng, Lộ An Thuần nhìn thấy Ngụy Phong đứng giữa cánh rừng trong màn đêm tăm tối.
 
Chàng thiếu niên lặng lẽ nhìn khung cảnh tàn bạo diễn ra trong phòng.
 
Con ngươi đen thẫm như loài dã thú đang ẩn nấp trong đêm khuya vắng lặng như tờ, tích tụ nên ngọn lửa căm phẫn tột độ.
 
Mấy giây sau, anh cúi người nhặt một hòn đá cảnh to bằng lòng bàn tay, cầm trong tay ước lượng một lát, vẻ mặt bình tĩnh, sải bước về phía khu vườn của căn hộ đơn lập.
 
Sự căm phẫn trong mắt anh như sắp tràn ra ngoài, máu huyết chảy ngược khắp người, xông thẳng lên trán.
 
Tĩnh mạch nổi gồ hết cả lên.
 
Lộ An Thuần liều mạng lắc đầu, dùng đôi mắt tuyệt vọng ngăn cản anh.
 
Phía trước là vực thẳm chốn địa ngục, cô vẫn chưa sẵn sàng kéo anh xuống địa ngục cùng cô.
 
Tuyệt đối không thể được.
 
Ánh mắt Lộ An Thuần nhìn anh gắt gao như thể muốn nhào đến, cản trở anh, van nài anh.
 
Cuối cùng Ngụy Phong đã cảm nhận được nỗi kinh hoàng lo sợ của cô gái bên kia. Khoảnh khắc Lộ Bái nhìn sang bên này, anh lập tức ngồi thụp xuống, vờ như mình đang nhúng đá cảnh vào bùn, làm công việc sửa chữa phục hồi mặt bằng. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
 
Lộ Bái nhìn thấy người ngoài cửa sổ, ngay lập tức, ông ta kéo rèm cửa sổ, tàn nhẫn đẩy Lộ An Thuần ra rồi up hiếp cô: “Những gì mày vừa nói lúc nãy, đừng bao nói lại lần thứ hai nữa.”
 
Lộ An Thuần nặng nề ngã xuống cạnh bàn trà, gân cốt khắp người đâu như muốn nứt toác ra.
 
Cô dựa vào bàn trà để mượn sức đứng dậy, cố nén nước mắt vào trong, không quay đầu lại, cứ thế rời khỏi căn phòng. 
 

 
Lộ An Thuần chạy loạng choạng trong rừng cây, cô rất muốn khóc, khổ nỗi nước mắt không chảy ra, mà chỉ thấy lòng mình bức bối đến nghẹt thở. Cô chỉ muốn trốn thật xa, trốn đến nơi tận cùng của vũ trụ, xa đến mức ác quỷ cũng không thể đuổi theo cô.
 
Trong chớp mắt, Lộ An Thuần cảm giác được đôi tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô.
 
Lộ An Thuần quay đầu, cô trông thấy bóng dáng gầy gò nhưng thẳng tắp của Ngụy Phong.
 
Anh nắm tay cô thật chặt, dắt cô đi đến dưới cầu vòm bằng sỏi đá phủ đầy rêu xanh.
 
Nơi này có mấy dòng suối nguồn chảy róc rách nổi bọt nước, sương mù bốc hơi, hoang vu như chốn không người.
 
Cô ngồi lên ghế đá, thở hồng hộc từng hơi lớn. Bởi cảm xúc không ổn định khiến người cô co giật mất kiểm soát, hệt như một con búp bê rách nát cũ kỹ.
 
Ngụy Phong không dám tự tiện chạm vào người cô, anh quỳ một gối xuống trước mặt cô. Cố gắng kiềm chế cơn kích động nhìn vào đôi má trắng bợt của cô. Ngụy Phong vươn tay vén một lọn tóc rối bù trước trán cô ra sau tai. 
 
“Tôi có thể ôm cậu không?” Giọng anh còn khàn hơn cả cô.
 
Lộ An Thuần lắc đầu, cô từ chối.
 
Ngụy Phong không ép buộc cô, anh vẫn ngồi xổm trước mặt cô như cũ, bàn tay run run nhẹ nhàng che chở ở mép ghế đá sau lưng cô.
 
Con tim sắp tan vỡ rồi.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận