Buổi tối, Lộ An Thuần và bạn bè của cô đã đi ăn những món ăn được chế biến kỳ công tại nhà hàng sao Michelin.
Sau khi dùng bữa xong, bạn bè hẹn nhau đến quán bar chơi nhưng Lộ An Thuần vẫn chưa kịp sắp xếp hành lý, cô chỉ có thể nói rằng mình rất mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.
Mọi người cũng không sốt ruột, dù sao kỳ nghỉ lễ Quốc khánh còn dài, hơn nữa mùng hai là sinh nhật của Lưu Nguyệt Sa, sau này vẫn còn thời gian tụ tập, cho nên cả nhóm ăn tối xong bèn chia tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong bữa tiệc, Lộ An Thuần gửi cho Ngụy Phong một tin nhắn, hỏi anh đã đến khách sạn chưa.
Anh không hồi âm lại.
Trong lòng cô lo lắng không thôi, sau đó cô lại gọi đến đồng hồ dành cho trẻ em của Ngụy Nhiên.
“Chị.” Giọng nói non nớt của Ngụy Nhiên truyền đến, xen lẫn trong đó là âm thanh ồn ào phía sau.
“Anh trai em không trả lời tin nhắn của chị.”
"Anh ấy để điện thoại ở khách sạn sạc pin rồi."
Nghe vậy, Lộ An Thuần mới yên tâm: "Bọn em đang ở bên ngoài sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vâng ạ, bọn em đang ăn lẩu ngoài vỉa hè."
"Ăn lẩu?"
“Đúng vậy ạ, anh trai em và anh Trư Can đều không quen ăn đồ ăn phương bắc nên đã lùng sục khắp nơi tìm quán lẩu. Anh trai em đứng trước cửa hàng ngửi mùi rồi nói không phải hàng chính thống, phải tìm thêm mấy hàng nữa. Sau đó cuối cùng bọn em cũng tìm thấy một nơi có hương vị chuẩn.”
Khóe miệng Lộ An Thuần không khỏi nhếch lên: “Anh trai em thật sự rất khó chiều.”
“Còn không phải thế sao, anh ấy vừa xuống máy bay đã kiểu chỗ này có gì đó không ổn, chỗ kia có gì đó không ổn, không thì là không khí quá khô, hoặc là gió làm anh ấy đau mắt.” Ngụy Nhiên phàn nàn với Lộ An Thuần: “Em thấy nơi này rất tốt mà, em vừa nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành khi đang ở trên xe taxi nữa đó!"
"Sau này chị dẫn em đến tham quan Tử Cấm Thành nhé."
“Vâng ạ. À chị ơi, bây giờ chị có muốn qua đây ăn lẩu không ạ, bọn em vừa mới bắt đầu thôi, còn chưa động đũa.”
Lộ An Thuần đáp lại không chút do dự: "Tới chứ, bọn em đang ở đâu thế?"
“Bọn em đang ở… Ơ, em cũng không biết chỗ này là chỗ nào nữa, cửa hàng này tên là quán lẩu chị Hồng đó chị.”
Lời còn chưa dứt, giọng nói trầm ấm cuốn hút của Ngụy Phong bỗng truyền đến: “Cho tôi địa chỉ, tôi đến đón cậu.”
Lộ An Thuần định nói không cần phiền đến anh nhưng khi cô cúi đầu và nhìn thấy chiếc vali lớn bên cạnh, cô bèn nói: "Tôi đang ở bên cạnh cầu Cảnh Thái, trước hiệu sách Tân Hoa."
Một lúc sau, anh mới trả lời: "Để tôi tìm, gần chỗ này lắm. Tôi không cầm điện thoại theo nên cậu cứ đứng trước cửa hiệu sách đừng có chạy lung tung đâu đấy.”
“Được, tôi đợi cậu.”
Lộ An Thuần cúp điện thoại, đứng ở bậc thang trước cửa hiệu sách, kiên nhẫn chờ đợi.
Cô chẳng yếu đuối đến mức ấy, tự bắt taxi cũng không phải là điều không thể nhưng trong thâm tâm Lộ An Thuần, cô rất sẵn lòng để Ngụy Phong chăm sóc.
Cô biết như thế là không đúng nhưng cô không thể kiểm soát được bản thân.
Mười lăm phút sau, Ngụy Phong xuống xe, anh đã nhìn thấy hàng chữ lớn trên biển hiệu của hiệu sách Tân Hoa từ xa nhưng lại không thấy bóng dáng của Lộ An Thuần ở cửa.
Anh nhíu mày nhìn xung quanh, dòng người tấp nập hối hả, anh đột nhiên không biết phải tìm cô ở đâu.
Anh biết cô không phải người nghe lời như vậy.
Anh bước đến mép cầu thang, lười biếng ngồi xuống và lấy trong túi ra một điếu thuốc.
Cạch một tiếng, vừa mới bật lửa lên thì Lộ An Thuần đã vội vã bước ra từ cửa hiệu sách, mũi chân cô gõ nhẹ vào lưng anh: “Ai bảo cậu ngồi đây hút thuốc, d
mau dập đi.”
Ngụy Phong cắn mẩu thuốc lá chưa cháy, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô kẹp một chiếc kẹp tóc bằng pha lê sáng lấp lánh trên đầu, có lẽ đó là món quà của một người bạn, ánh đèn làm khuôn mặt cô ửng hồng, đôi mắt đen láy ướt át sáng trong như chú nai con trong rừng vào sáng sớm.
Cô lại xinh đẹp rồi.
Mới tách ra có mấy tiếng đồng hồ, Ngụy Phong không ngờ rằng mình lại nghĩ đến cô nhiều như vậy!
Nghĩ đến mức lo được lo mất, nóng lòng muốn gặp cô đầu tiên.
“Cậu đi đâu thế.” Trong giọng nói của anh có hơi tức giận: “Tôi đã bảo cậu chờ ở cửa mà.”
"Tôi nghĩ cậu chạy tới đây sẽ mất một lúc lâu, cho nên mới vào hiệu sách mua mấy quyển sách ngoại khóa cho bạn học nhỏ ấy mà."
Ngụy Phong đón lấy chiếc túi màu trắng nặng trịch trong tay cô, anh thò tay vào trong lật xem thử, bộ ba cuốn [Tam Thể] và một vài cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng khác, cầm lên rất nặng.
“Em ấy có một chiếc máy học, khi đọc sách đều dùng đến nó.”
“Màn hình máy học không tốt cho mắt, đọc sách vật lý vẫn tốt hơn.”
“Hiệu sách bán giá gốc, mua trên mạng rẻ hơn nhiều.”
“Không sao đâu.” Lộ An Thuần thản nhiên nói: “Chẳng phải tôi vừa mới đứng trước hiệu sách nhưng vẫn không đợi được cậu đến sao.”
Một tay cầm sách, tay kia xách vali, Ngụy Phong đón một chiếc taxi bên đường, hai người ngồi lên xe cùng nhau.
Lộ An Thuần ngồi ở dãy ghế sau, vốn tưởng rằng Ngụy Phong sẽ ngồi ở vị trí phó lái, không ngờ rằng anh cũng theo cô ngồi vào ghế bên cạnh, một mình chiếm hai ghế như lẽ đương nhiên.
“Cậu lên phía trước ngồi đi.”
“Cậu thấy chật à?”
“Đúng vậy.”
Anh lại cố ý xích vào gần cô: “Vậy cậu cố chịu đi.”
Lộ An Thuần vươn tay đánh vào đùi anh, Ngụy Phong nắm lấy tay cô: "Thử đánh lần nữa xem, ông đây cho cậu ngồi lên người bây giờ."
“…”
Lưu manh!
Trên đường đi, Ngụy Phong buồn chán giở những cuốn sách mà Lộ An Thuần đã mua cho Ngụy Nhiên nhưng lại không hề đọc nó, anh thản nhiên hỏi: "Trong đám người vừa rồi, có ai là người cậu thích không?"
“Không có! Đó đều là bạn của tôi.”
“Thế người thích cậu thì sao?”
“Cũng không có nốt, tôi đã nói chỉ là bạn bè rồi mà, cậu còn hỏi nữa.”
“Có hai cậu bạn trông cũng đẹp trai, trắng trẻo sạch sẽ."
Lộ An Thuần không cảm thấy phiền mà liên tục lặp lại: "Bạn bè, bạn bè! Bọn tôi chỉ là bạn bè!"
“Cậu giải thích làm gì chứ, tôi có quan tâm đâu.”
“…”
Cô thở phì phò lườm anh, cố gắng kìm lại ham muốn muốn đấm anh.
Cái tên này... Miệng lưỡi thật đáng ghét.
Anh lấy tấm bookmark được tặng kèm trong cuốn sách ra, nhìn xuống bookmark có chứa danh ngôn trong cuốn Tam Thể: Hãy tô điểm thời gian bằng cuộc sống, chứ đừng để cuộc sống lãng phí trong thời gian.
Lộ An Thuần đột nhiên hỏi: "Ngụy Phong, sao vừa rồi ở sân bay cậu không nói lời nào mà đã rời đi thế?”
Ngụy Phong véo mép bookmark, liên tục cào vào lòng bàn tay, đôi mắt đen trầm xuống: "Tôi không muốn làm quen với bạn của cậu."
“Cậu xem, ngay cả bạn bè của tôi mà cậu cũng không dám làm quen, thế mà còn đòi danh phận.”
“Không phải không dám mà là không muốn.”
“Mạnh miệng.” Lộ An Thuần chỉ nhìn qua nhưng đã thấu tâm tư đang cố gắng che đậy của chàng trai: “Là cậu không dám, người nhát gan không xứng có được danh phận.”
“Làm gì có ai mà không nhát gan.” Ngụy Phong liếc nhìn khuôn mặt mềm mại của cô: “Nếu tôi lấy hết can đảm, vậy cậu có cho tôi nổi danh phận đó không?"
“…”
Chỉ một câu nói đã khiến cô không thể phản bác.
Cô không cho được.
Cả hai đều là người nhát gan.
Ngụy Phong cẩn thận đặt lại bookmark vào trang sách, anh đưa tay muốn chạm vào mu bàn tay cô nhưng bàn tay do dự vài giây giữa không trung rồi thu lại, anh siết chặt thành nắm đấm, sau đó giấu nó sau lưng.
…
Tiệm lẩu đông nghịt khách, tình hình buôn bán rất tốt, hương thơm ngào ngạt.
Ngụy Phong nói đi lấy đĩa trộn dầu cho Lộ An Thuần, cậu học sinh tiểu học đi theo anh suốt quãng đường, thấy anh chen vào bếp sau rửa sạch bát đũa cho Lộ An Thuần rồi mới đi đến khu vực đựng đĩa dầu.
Cậu nhóc ghé sát vào Lộ An Thuần: “Chị ơi, nếu chị với anh trai em ở bên cạnh nhau, nhất định chị sẽ cực kỳ hạnh phúc.”
Lộ An Thuần gắp cho cậu nhóc một quả trứng cút: "Làm sao em biết?"
“À thì… Chỉ là em biết thôi.”
Ngụy Phong đưa đĩa dầu và đũa cho cô, đồng thời lấy đũa cũ ra khỏi tay cô: "Dùng đôi này đi."
“Ừm.” Lộ An Thuần không nghĩ nhiều, cô cầm lấy đôi đũa, gắp cho mình một miếng dạ dày bò cay. Cô cúi đầu ăn, vị cay khiến khuôn mặt trắng nõn của cô nhất thời đỏ lên nhưng cái cảm giác này cũng rất đã.
Ngụy Phong mở lon Sprite bằng một tay và đưa nó cho cô.
Nhìn thấy Lộ An Thuần ăn ngon lành như vậy, Chúc Cảm Quả tò mò hỏi: "Không phải cậu đã đi ăn một bữa thịnh soạn với bạn bè rồi sao, cậu vẫn chưa no hả? Đến chỗ bọn tôi còn ăn thêm bữa thứ hai nữa.”
“Tôi với bọn họ đi ăn đồ ăn Pháp. Nhà hàng sao Michelin đó chuyên phục vụ các món ăn được trang trí đẹp mắt, trên những chiếc đĩa siêu to khổng lồ chỉ có một chút đồ ăn thôi.” Lộ An Thuần cười, ngón trỏ và ngón cái thi nhau miêu tả: “Một tí tị như thế, không đủ nhét kẽ răng.”
“Sợ cái gì, cậu cũng không thiếu tiền, muốn đặt bao nhiêu mà chả được."
“Anh Trư Can.” Ngụy Nhiên cắt ngang lời cậu ấy: “Đó là phong cách của ẩm thực Pháp, sao có thể giống với người suốt ngày ăn mì tôm chua cay như anh, ăn no đến nỗi bụng sắp nổ tung luôn.”
“Thằng quỷ con này đã bắt đầu biết nói đỡ hộ rồi đấy, biết nhiều như thế cũng chỉ có thể đi ăn lẩu với anh của em mà thôi .”
Lộ An Thuần cười nói: "Ăn lẩu ngon hơn, ngồi quây quần với bạn bè nói chuyện rôm rả, vui hơn nhiều."
“Đúng vậy!” Ngụy Nhiên dùng sức gật đầu: “Không gì bằng ăn lẩu, đỉnh của chóp!”
Chúc Cảm Quả trừng mắt nhìn Lộ An Thuần: "Cô tiểu thư ơi, cậu càng ngày càng giống chúng tôi rồi đấy."
“Giống như thế nào cơ?”
"Thì là... giống chúng tôi thôi. Tuy cậu vẫn là con gái nhà giàu nhưng cậu khác với những cậu ấm cô chiêu đó, tôi và anh Phong... Trước đây chúng tôi chưa từng chơi với những người như thế bao giờ, không biết sao nhưng vì cậu, tôi đã biết được một vài người trong số họ."
Lộ An Thuần cười cười: "Đó là bởi vì cậu có thành kiến với chúng tôi, hãy nhìn Nặc Nặc và một số bạn bè khác của tôi ấy, họ đều rất tốt."
"Dù sao thì anh Trư Can này cũng đã coi cậu là bạn rồi.” Chúc Cảm Quả nâng ly bia lên, đưa tới trước mặt Lộ An Thuần: “Tôi kính cậu.”
Lộ An Thuần cũng mạnh dạn giơ Sprite lên: "Dô!"
“Tôi uống rượu cậu uống Sprite mà cậu còn dô với tôi, chẳng có chút thành ý nào cả. "
Ánh mắt cô rơi vào cốc bia của Ngụy Phong, cô không chút do dự cầm lên rồi cụng ly: “Không sao đâu.”
“Được, dô!”
Lộ An Thuần đang định uống rượu, Ngụy Phong đã kịp thời giữ cổ tay cô lại, chiếc ly cách môi cô hai centimet thì dừng lại.
“Ai cho phép cậu uống rượu.” Anh giữ tay cô thật chặt, lông mày nhíu lại hơi nhướng lên: “Cậu còn uống của tôi nữa.”
"Vậy để tôi lấy một cái ly khác."
Có lẽ Lộ An Thuần đã kìm nén quá lâu, vừa xuống máy bay cô bèn cho phép mình buông thả nên đứng dậy đi lấy ly rượu. Ngụy Phong kéo cô lại, giật lấy cái ly: "Cậu chỉ được uống một hớp thôi."
"Cậu quản tôi à.”
“Cậu vẫn chưa thành niên đâu đấy.”
“Còn có mấy tháng nữa thôi mà!”
“Thiếu một ngày cũng không được.” Ngụy Phong đưa chiếc ly tới gần miệng cô: “Nhấp một ngụm thôi là được rồi.”
Lộ An Thuần bĩu môi, cầm chiếc ly đưa vào miệng rồi nhấp môi: “Ngụy Phong, cậu đừng có ỷ mình thích tôi mà kiểm soát tôi.”
“Nói thế nào bây giờ nhỉ.” Ngụy Phong uống nốt chỗ chất lỏng còn sót lại trong ly, khiêu khích nói: “Ông đây thật sự như thế đấy.”
“…”
Sau bữa tối, họ trở về khách sạn để tiêu hóa thức ăn. Ngụy Phong xách chiếc vali lớn của Lộ An Thuần, thấy cô không hề có ý định về nhà, mà đi theo họ đến tận phòng khách sạn.
Họ thuê hai phòng, Chúc Cảm Quả và Ngụy Nhiên ở chung một phòng, Ngụy Phong có kỳ thi vào ngày mai, có thể anh sẽ đọc lại cuốn Ngân hàng đề thi vào buổi tối, vì vậy mà anh ở một phòng riêng.
Lộ An Thuần đến phòng của Ngụy Nhiên trước, cô chơi đấu địa chủ với Chúc Cảm Quả một lúc, sau đó lững thững vào phòng Ngụy Phong, ngồi khoanh chân trên chiếc ghế sô pha nhỏ và lướt video giáo trình hướng dẫn vẽ tay.
Ngồi một mình bên cửa sổ lồi, Ngụy Phong rời mắt khỏi cuốn Ngân hàng đề thi và dừng lại ở chỗ cô gái.
Cô lười biếng như một con mèo, nửa nằm trên chiếc ghế sô pha màu trắng sữa, một chân mang chiếc tất hoa hoạt hình dễ thương, chiếc tất còn lại ném lên ghế, ngón chân nhỏ nhắn. Cô đang chăm chú xem video, hoàn toàn biến căn phòng của anh thành hang ổ của chính mình.
Cô không hề có ý định rời đi.
Nếu Ngụy Phong không ra lệnh đuổi khách, có lẽ đêm nay cô sẽ ngủ trên sô pha phòng anh luôn.
“Cậu vẫn chưa về à?”
Lộ An Thuần nhìn đồng hồ: "Lộ Bái quy định tôi phải về nhà lúc chín giờ, bây giờ vẫn chưa tới giờ, tôi sẽ không về trước đâu."
“Bắt buộc phải đúng giờ?”
“Thêm một phút được tự do cũng vô cùng quý giá.” Lộ An Thuần nhìn điện thoại không buồn ngẩng đầu: "Cậu không thể hiểu cảm giác của tôi đâu.”
Ngụy Phong thật sự không hiểu, từ nhỏ anh đã khao khát có một mái nhà.
Nhà là bến đỗ vô cùng ấm áp đối với anh, khi bà còn sống, ngày nào tan học anh cũng về ngay để giúp các em làm bài hay giúp bà đẩy xe đi bán mì chua cay.
Anh từng nghĩ rằng mình sẽ bảo vệ ngôi nhà của mình như một con sói hoang bảo vệ lãnh địa, xé nát đến máu tươi đầm đìa bất kỳ kẻ xâm lăng nào bằng móng vuốt sắc nhọn.
Thế nhưng anh không bảo vệ được bà.
Thấy Ngụy Phong im lặng, Lộ An Thuần nhạy cảm nhận ra lời nói vừa rồi của mình có thể đã gợi lại những ký ức không vui: “Ngụy Phong, xin lỗi…”
Ngụy Phong thả lỏng người dựa vào tường, đầu ngón tay tùy ý cầm cuốn đề thi, anh không hề để ý chút nào: “Cậu không cần dè dặt với tôi vậy đâu, muốn nói gì thì nói, chỉ cần không nói dối là được.”
“Tôi sẽ cố gắng không nói dối cậu, tôi hứa đấy.” Lộ An Thuần đang nằm trên ghế sô pha, chiếc chân đi tất của cô duỗi ra như muốn chọc vào trần nhà: “Vậy cậu cho tôi ở lại đến chín giờ đi.”
"Cậu có thể ở lại đến sáng mai."
“Thật sao?”
Khóe miệng anh cong lên, nở một nụ cười tùy ý, cà lơ phất phơ: “Cậu thật sự muốn ở đây à?”
Lộ An Thuần thở dài: "Được rồi, tôi không đùa nữa, cậu mau đọc sách đi. Tôi không quấy rầy cậu nữa, nếu ảnh hưởng đến việc đoạt huy chương vàng của cậu, thầy Chúc nhất định sẽ hận chết tôi mất."
Ngụy Phong không nói thêm gì nữa, anh buộc mình phải thu hồi sự chú ý, tập trung suy nghĩ để làm đề, không để bị ảnh hưởng bởi cô.
Lộ An Thuần tùy ý đi dạo trong phòng một lúc, đột nhiên nhìn thấy trên tủ đầu giường có một cái túi giấy nhỏ cỡ lòng bàn tay, cô bèn tò mò cầm lên: "Đây là..."
Lời vừa dứt, thân hình của Ngụy Phong nhanh nhẹn vụt tới, giật lấy túi giấy trong tay cô: "Không có gì đâu, không liên quan tới cậu."
Nếu anh không nhạy cảm như vậy, Lộ An Thuần có thể sẽ không tò mò nhưng bây giờ cô muốn biết bằng được bên trong có gì, nếu không đêm nay cô sẽ không ngủ được.
“Cho tôi xem đi.”
“Tôi đã nói không liên quan đến cậu rồi mà.”
“Nhưng cậu như thế trông rất giấu đầu lòi đuôi nhé, cảm giác như nó có liên quan tới tôi.”
Ngụy Phong bắt đầu ngăn cản cô với tới nó.
Cô gái nhỏ cởi giày đứng trên giường, vươn tay lấy túi giấy trong tay anh. Hai người giằng co một lúc, rốt cuộc Lộ An Thuần cũng giành được cái túi, cùng lúc đó cô lại bị Ngụy Phong đẩy lên chiếc giường lớn có đệm lò xo mềm mại.
Cơ bụng phẳng lì của anh kề sát cô, hô hấp của hai người dồn dập, đan xen mùi của nhau đi vào thế giới của đối phương.
Hai má Lộ An Thuần xẹt qua cảm giác nóng hổi, cô vô thức muốn đẩy anh ra nhưng chàng trai nặng như núi đè lên người cô, khiến cô căn bản không thể thoát khỏi.
Nhìn gần trông khuôn mặt anh càng khí thế dọa người, trong đôi mắt đen đầy dục vọng cuồn cuộn được anh cố gắng kìm nén.
“Ngụy, Ngụy Phong, cậu đang đè lên tôi đấy.”
Ngụy Phong dùng đầu ngón tay thô ráp nâng cằm cô lên: “Nhưng cậu hoàn toàn không sợ.”
“Vì… vì sao tôi phải sợ?”
“Bây giờ có thể là tôi đang muốn cậu.” Hơi thở của anh nóng hổi, ánh mắt còn nóng bỏng hơn.
Đôi mắt hạnh trong suốt của Lộ An Thuần bình tĩnh nhìn anh.
Cô thậm chí còn không biết sự tin tưởng bí ẩn của mình dành cho Ngụy Phong đến từ đâu. Ở trước mắt cô anh rõ ràng chính là một con dã thú kìm nén nhẫn nại đến tận cùng.
Có lẽ là do anh che chở cho Ngụy Nhiên, khiến cô cảm thấy an tâm.
“Ngụy Phong, Ngụy Nhiên gọi tôi là chị, cậu sẽ không làm tổn thương chị của em ấy chứ.”
Anh cong môi cười khẩy: “Không chắc.”
Đúng lúc này, bàn tay Lộ An Thuần lấy ra một cái… kẹp tóc hình con bướm phát ra ánh sáng từ trong cái túi vừa nãy hai người giành nhau, bên trên có treo một sợi tua rua như giọt nước mắt.
Đồ vật bị cô thấy, rốt cuộc Ngụy Phong cũng mất bình tĩnh. Anh đứng dậy, giọng điệu có chút khó chịu: “Đã bảo cậu đừng đụng vào đồ của ông đây mà, cô cả nhà ai mà không biết lịch sự như vậy.”
Lộ An Thuần vội vàng bỏ chiếc kẹp hình con bướm vào trong hộp, bình tĩnh giấu đi mất mát trong lòng: “Đây là quà cậu tặng người khác sao, xin lỗi nhé, tôi… Tôi không nên nghịch linh tinh.”
Hầu kết Ngụy Phong chuyển động lên xuống, anh không nói gì thêm.
Ánh mắt Lộ An Thuần chua xót, cô ra vẻ bình tĩnh đi đến cạnh ghế sô pha đeo tất vào: “Tôi về đây, tạm biệt nhé.”
Lúc cô ra ngoài, Ngụy Phong vứt cái túi to cho cô, anh cố gắng để giọng điệu mình bình tĩnh nhất có thể: “Vừa nãy đi dạo phố nên mua đại, cậu không thích thì ném đi.”
Anh nhìn chiếc kẹp pha lê đắt tiền kẹp trên tóc cô càng thêm xinh đẹp: “Dù sao bạn của cậu tặng cũng rất đẹp.”
Lộ An Thuần đụng vào chiếc kẹp pha lê trên đầu, cô lập tức hiểu ra được vì sao người này cả tối… Ánh mặt anh hình như cứ đảo qua trên đầu cô.
Cô còn tưởng tóc cô bết chứ.
“Cậu hiểu lầm rồi, đây không phải là bạn tặng mà là tôi tự mua.” Cô tháo chiếc kẹp xuống, giơ giơ với anh cười nói: “Bình thường ba tôi không cho tôi trang điểm, bây giờ tôi quay về Bắc Kinh rồi nên ăn mặc đẹp một chút.”
“À.” Anh cứng miệng nói: “Liên quan gì đến tôi.”
Lộ An Thuần lại chải mấy sợi tóc rối một chút, nâng niu chiếc kẹp tóc hình con bướm: “Chắc chắn là cho tôi sao?”
“Nếu không thì cho ai?”
Lộ An Thuần mỉm cười hạnh phúc, kẹp chiếc kẹp hình con bướm lên mái tóc đen dài của cô.
“Ngụy Phong, đẹp không?” Cô lắc lắc đầu.
Chiếc tua rua rũ xuống bên búi tóc, giống như giọt nước mắt của bươm bướm lóe lên ánh sáng.
Ngụy Phong nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, kìm chế nhìn sang chỗ khác.
Đẹp muốn chết.