Sau khi nghe Ngụy Phong kể lại, lúc đầu cậu nhóc còn khá bình tĩnh, chỉ hỏi những vấn đề nhỏ nhặt như khi nào gặp nhau, cũng không có phản ứng gì lớn.
Nhưng mà đến 11 giờ tối, Lộ An Thuần chuẩn bị lên giường đi ngủ thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Chúc Cảm Quả.
Ở đầu dây bên kia, Chúc Cảm Quả mập mạp thở hổn hển, nói với Lộ An Thuần: “Thằng quỷ con kia nhân lúc anh trai nó đang tắm thì bỏ nhà đi mất rồi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần giật mình, vội vàng ngồi dậy: “Bỏ nhà đi?”
Chúc Cảm Quả đang mò mẫm chạy đến tiệm sửa điện thoại ở ngõ Thanh Hà: “Anh trai nó tìm thấy nó ở phố trò chơi, bây giờ hai anh em đó đang cãi nhau ở nhà đến mức không hòa giải được, sắp lật nóc nhà lên rồi, tính cách Ngụy Phong nóng nảy, suýt chút nữa đã dùng dây thừng trói thằng quỷ con kia lại.”
“Lúc tôi đi còn ổn, sao lại bỏ nhà đi rồi?”
“Trong lòng thằng bé này giấu rất nhiều chuyện, nhưng bề ngoài lại không thể hiện gì, lòng dạ sâu quá.”
Lộ An Thuần biết, những đứa trẻ lớn lên ở trại trẻ mồ côi đều trưởng thành hơn những đứa trẻ có gia đình khác: “Bây giờ tình hình thế nào?”
“Thì là vì chuyện nhận nuôi chứ sao, không thì cậu khuyên bảo Ngụy Phong, bảo cậu ấy dịu dàng một chút, đừng có tức giận là đánh người, càng đánh càng hỏng, cậu ấy chỉ nghe lời cô thôi.”
“Tôi không thể ra ngoài được, bây giờ muộn quá rồi, ba tôi cũng đang ở nhà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bây giờ tôi đến đó, cậu gọi video nói chuyện với cậu ấy đi.”
Mấy phút sau, Chúc Cảm Quả đến cửa hàng sửa điện thoại, cầm di động trò chuyện video với cô như đang livestream, quả nhiên Lộ An Thuần nhìn thấy đứa trẻ bị trói chặt trên sofa, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, còn đang khóc rống lên…
“Thả em ra!”
“Anh không cần em, không sao cả, em đi là được!”
“Em không làm phiền anh nữa!”
Ngụy Phong lười nhác dựa vào bàn sửa chữa, trong tay cầm một móc treo quần áo đánh cậu bé, cười gằn: “Giận dỗi bỏ nhà ra đi, sao lại tới khu vui chơi điện tử?”
“Em… Em chỉ đi lung tung, trùng hợp mà thôi.”
“Vậy định vị GPS của mày cũng chuẩn phết đấy.”
“Em phải đi! Em không muốn ở nhà anh!”
“Bây giờ mày ra ngoài, hôm sau đột nhiên tai nạn chết trên đường, ông đây còn phải nhặt xác cho mày.”
“Em thà chết trên đường còn hơn là nhận ba mẹ mới! Hơn nữa tự em cũng có thể đi làm nuôi sống bản thân!”
“Mày đi làm, mày có thể làm cái gì?” Mặt Ngụy Phong vô cảm, nói: “Đến quán ăn bưng trà rót nước cho người ta hay đi rửa bát, hay làm kẻ khuyết tật tay chân ra đường ăn xin? Mấy năm nay ông đây đi làm chịu biết bao đánh đập, bị bao nhiêu người dòm ngó, mày có muốn thử không?”
“Em… Em đi tìm chị gái!”
“Mày tìm cô ấy, cô ấy có thể thu nhận mày à? Cô ấy còn không tự chăm sóc được cho mình.”
“Em ghét anh, cực cực cực ghét anh!”
“Kệ mày, dù sao cuối tuần này ông đây cũng tiễn mày đi!”
Cậu nhóc vùi vào sofa, gào khóc: “Em muốn gặp bà, anh trai muốn đuổi em đi, em phải gặp bà…”
Ngụy Phong dùng đầu ngón tay xoa xoa trán, nghiêng đầu thấy Chúc Cảm Quả đang livestream thì nổi nóng giật điện thoại của cậu ấy muốn vứt đi, Chúc Cảm Quả vội vàng nói: “Cậu dám đập à! Nữ thần của cậu còn đang xem đó! Cậu có dám ném phăng nữ thần của mình không?”
Lúc này Ngụy Phong mới chú ý đến, trong màn hình đen bóng của điện thoại hiện lên khuôn mặt thanh tú của Lộ An Thuần, anh hít sâu một hơi, cầm điện thoại trong tay: “Cậu thấy rồi à?”
Lộ An Thuần trầm giọng nói: “Ngụy Phong, cậu đưa điện thoại cho em ấy đi.”
Anh xách cậu nhóc lên, cởi miếng vải trói tay ra, đưa điện thoại đến trước mặt cậu bé: “Chị nhóc muốn nói chuyện với nhóc.”
Lộ An Thuần lại nói: “Anh Trư Can tránh mặt đi được không?”
Lúc này Chúc Cảm Quả đang ôm cánh tay hóng dưa xem kịch, nghe thấy Lộ An Thuần bảo cậu ấy ra ngoài thì không tình nguyện nói: “Ôi, nhưng điện thoại đó của tôi cơ mà.”
“Làm phiền anh Trư Can rồi.”
Cậu ấy thở dài, chỉ có thể đi ra ngoài ngoài cửa.
Ngụy Nhiên tủi thân nghẹn ngào, đưa tay áo bị bẩn lau nước mắt: “Chị ơi, em không muốn ba mẹ mới, em không muốn rời khỏi ngõ Thanh Hà, rời khỏi nhà, chị khuyên anh trai đi, đừng đuổi em đi mà.”
Lộ An Thuần cũng không dịu dàng an ủi cậu bé, cô chỉ bình tĩnh nói sự thật: “Ngụy Nhiên, mẹ em đã rời khỏi thế gian này rồi, cũng không có tin tức gì về ba em, em chỉ là một đứa trẻ mồ côi.”
Ngụy Nhiên không suy nghĩ gì, lập tức khóc to hơn.
Lộ An Thuần tiếp tục nói: “Nhưng trên thế giới này, không phải chỉ có mình em mồ côi, mẹ chị cũng đã mất, ba chị… Ông ấy là người đáng sợ nhất trên đời này, chị thà không có người ba này còn hơn. Còn anh trai em có giống chúng ta hay không thì chị không biết, nhưng ba mẹ anh trai đối với anh ấy có cũng như không tồn tại vậy.”
Ngụy Nhiên nghẹn ngào chậm rãi nín khóc, lời nói của Lộ An Thuần an ủi được cậu bé đôi phần, dù sao đau khổ chỉ có thể được xoa dịu khi ở cùng cảnh ngộ bi thương.
“Em với anh trai…” Cậu nhóc sụt sùi: “Bọn em đều là cô nhi.”
“Trên thế giới này, mỗi người chúng ta đều là một cá nhân cô độc, con người phải học được cách trưởng thành trong nỗi đau.” Lộ An Thuần nặng nề nói: “Ngày chị bị ốm, chị nhìn thấy bảng điểm tự nhập học vào đại học Hàng không trong phòng anh trai em. Năm nay anh trai em có cơ hội vào đại học Hàng không nhưng anh ấy không đi, em có biết tại sao không?”
Ngụy Nhiên lắc đầu.
Ngụy Phong đi đến muốn lấy điện thoại, không hy vọng Lộ An Thuần nói những chuyện này cho Ngụy Nhiên nhưng Lộ An Thuần vẫn kiên quyết nói: “Em cần phải nói cho em ấy biết sự thật thì em ấy mới có thể trưởng thành được.”
Trên phương diện dạy dỗ trẻ con, Lộ An Thuần là chị gái của Ngụy Phong nên có thái độ kiên quyết hơn, hướng đi cũng rõ ràng hơn.
“Anh ấy chọn học lại một năm để tìm cho em một gia đình yên ấm hạnh phúc, để em có được ba mẹ tốt, bù đắp khát khao hạnh phúc mà anh ấy từng mong ước nhưng lại xa xôi không với tới, thêm một… mảnh ghép cuối cùng.”
Ngụy Nhiên biết về trò chơi xếp hình, trẻ con trong trại trẻ mồ côi đều biết, chỉ cần ngoan ngoãn hoàn thành trò chơi ghép hình thì có thể được ba mẹ nhận nuôi, con đường đến với hạnh phúc kia sẽ gần ngay trước mắt.
Đó đều là ước mơ của mỗi đứa trẻ.
Cuối cùng Ngụy Nhiên cũng bình tĩnh lại, thật ra tính cách của cậu bé đã trưởng thành từ lâu, những đạo lý gì nên hiểu thì cậu bé cũng hiểu sớm hơn những bạn cùng trang lứa.
Đúng vậy, nếu không sắp xếp ổn thỏa cho cậu bé thì Ngụy Phong không thể yên tâm đi học đại học, ngay cả lớp 11 đi Bắc Kinh thi đấu thì anh cũng không muốn giao cậu bé cho người khác chăm sóc, nhất định phải đưa đi theo.
Mấy năm nay, anh trai vừa đi học vừa đi làm thêm, về nhà còn giúp bà làm việc nhà, chăm sóc cậu nhóc.
Anh đối xử với cậu bé rất tận tình tận nghĩa.
Hiện giờ bà mất rồi, Ngụy Nhiên tự biết cũng không thể tiếp tục làm phiền anh trai nữa, chim ưng trên bầu trời nên có một khoảng trời bay lượn rộng lớn hơn.
Cậu bé gật đầu với Lộ An Thuần trong video, ngoan ngoãn hứa với cô: “Chị ơi, em biết rồi, em sẽ không bỏ nhà đi làm cho mọi người lo lắng nữa.”
Lộ An Thuần dịu dàng nói: “Cuối tuần đi gặp gia đình đó, nếu em không thích họ thì cứ từ chối, anh trai sẽ không ép buộc em, em hoàn toàn có quyền lựa chọn, nhưng chúng ta phải dũng cảm thử, có lẽ ba mẹ em sẽ là một người tốt, đừng từ chối hạnh phúc, được không?”
“Vâng ạ.”
Cuối cùng đứa trẻ được an ủi, tắt video, cậu bé và Ngụy Phong đưa mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Ngụy Phong ủ ê, cũng không nhiều lời trách mắng cậu bé mà lười biếng nói: “Đi rửa mặt đi ngủ đi, ngày mai ông đây còn có kỳ thi cuối tháng.”
Ngụy Nhiên ngoan ngoãn về phòng, còn lưu luyến nhìn anh rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Buổi tối, Ngụy Phong tập mấy trăm cái hít đất như bình thường, rửa mặt xong, cơ bắp căng cứng ngồi trên giường nhìn trần nhà, suy nghĩ rồi gọi cho Lộ An Thuần.
Một hồi lâu mới nhận máy.
“Ngụy Phong.”
Giọng nói cô dịu dàng trong trẻo, khi gọi tên anh hệt như có chiếc lá cọ lên làn da anh, khiến anh ngứa ngáy.
“Cậu còn biết trị nó nữa.” Âm cuối của anh cao lên, có vài phần trêu chọc: “Thằng nhóc này từ trước đến nay không bao giờ nghe lời nói, chỉ chịu nắm đấm.”
Lộ An Thuần hừ nhẹ một tiếng: “Đó là do tính cậu quá cộc cằn, thật ra trong lòng Ngụy Nhiên hiểu tất cả, chỉ cần cậu đừng xem em ấy là đứa trẻ thì em ấy sẽ rất hiểu chuyện.”
“Ừ, cô giáo à.”
“Cậu có thể nói chuyện nghiêm túc được không.”
Tầm mắt Ngụy Phong rơi xuống kệ sách: “Hôm đó, cậu lục giá sách của tôi, phát điểm bảng điểm tự tuyển sinh của tôi.”
“Tôi muốn xem sách của cậu, không được sao?”
“Được, nhưng mà cậu nhớ bảng điểm được kẹp trong một quyển tạp chí người lớn.”
Khuôn mặt Lộ An Thuần đỏ lên: “Tôi còn chưa hỏi cậu đâu, sao cậu lại xem cái loại sách này!”
“Tôi là đàn ông con trai, 18 tuổi rồi, có nhu cầu cũng là bình thường, nhưng tại sao cậu lại muốn mở cuốn sách đó ra?”
“…”
Lộ An Thuần không giải thích được, chỉ có thể đè thấp giọng, rầu rĩ nói: “Tôi cũng chỉ tò mò, tại sao trong một loạt các cuốn sách liên quan đến máy bay lại có một cuốn kỳ lạ như vậy, vừa mở ra đã thấy hối hận.”
“Không sao, vấn đề là… Cậu cầm quyển tạp chí kia đi.”
Mặt cô gái nhỏ càng đỏ bừng hơn: “Trong nhà có trẻ con, tôi sợ Ngụy Nhiên sẽ thấy!”
“Quả nhiên là chị ruột!”
“Kết thúc đề tài này đi!” Lộ An Thuần lập tức kêu anh dừng lại: “Đừng nói về cuốn sách kia nữa!”
Ngụy Phong đưa một tay ra sau gáy để gối đầu, mặc dù đã vào thu nhưng cơn nóng của mùa hè vẫn chưa giảm bớt: “Cậu có thể nói bớt lời cợt nhả được không?”
“Không được, Ngụy Phong.”
“Vậy cậu bồi thường lại quyển khác cho tôi đi.”
“Tôi… Tôi đi đâu mua cho anh, mua cái này không hợp pháp, tôi không mua được đâu.”
“Lộ An Thuần.” Ngụy Phong cắt ngang lời cô.
“Hả?”
“Lộ An Thuần…”
Anh gọi tên cô lần nữa, giọng nói mang theo sự nhẫn nhịn cực hạn: “Mẹ nó cậu muốn giày vò chết tôi à.”
…
Ba mẹ mới đồng ý gặp mặt vào chủ nhật. Chiều thứ bảy, Lộ An Thuần và Ngụy Phong đưa theo cậu bé đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, hy vọng tạo được ấn tượng tốt cho ba mẹ mới.
Lộ An Thuần chọn cho Ngụy Nhiên mấy bộ quần áo trẻ em, các mẫu thu hạ đều có.
Cậu bé mặc quần áo trẻ con đầy màu sắc, còn Ngụy Phong thì…
Giống như tất cả các bạn trai đi dạo phố cùng bạn gái khác, Ngụy Phong buồn chán ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hai người, đưa ra ý kiến chẳng mấy quan trọng.
Mặc dù vậy anh lại là người đẹp trai nhất trong tất cả các người bạn trai ở khu vực nghỉ ngơi, ngũ quan sắc nét kết hợp với khí chất lạnh lùng, tất cả các cô gái lướt qua đều không thể dời mắt khỏi anh.
Lộ An Thuần chú ý đến chiếc áo hoodie màu đen trên người anh, chú chó hoạt hình in trước ngực đã phai gần như không còn.
Hình như cô chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc quần áo sáng màu, còn màu đen thì đã không biết mặc bao nhiêu lần rồi.
Nhưng anh thích sạch sẽ, trên người luôn thoang thoảng mùi hương của bột giặt thanh mát.
Lộ An Thuần đi đến bên cạnh Ngụy Phong, dùng mũi chân chọc chọc vào đôi chân dài của anh: “Haiz, xem em trai cậu mua quần áo có phải rất hâm mộ không?”
Ngụy Phong lười biếng nhếch đôi mắt một mí lên, nhìn thằng quỷ con đang tự kỷ đứng pose dáng trước gương, sắc mặt không chút thay đổi mà nói: “Tôi hâm mộ muốn khóc.”
Lộ An Thuần cười nói: “Tôi cũng chọn cho cậu hai bộ nhé?”
“Được đó.”
Cô chọn một chiếc váy công chúa đáng yêu trong dãy quần áo trẻ con, đưa đến trước mặt anh: “Cái này có hợp với cậu không? Tôi mua cho cậu nhé.”
“Được.” Ngụy Phong cũng không phản đối.
“Mua về cậu phải mặc nhé!”
“Tôi dám mặc, cậu dám nhìn không?”
Ma xui quỷ khiến làm trong đầu Lộ An Thuần tưởng tượng ra hình ảnh anh mặc chiếc váy công chúa, người cô run lên, da gà da vịt nổi khắp mình mẩy: “Thôi quên đi.”
Ngụy Phong biết cô đang tưởng tượng ra hình ảnh gì, cười nhạt một tiếng, đưa tay xoa đầu cô. Lộ An Thuần nhạy cảm tránh đi: “Đã nói không chạm vào tôi, cậu đã vi phạm quy tắc bao nhiêu lần rồi!”
Anh kiềm chế phất tay, răng cắn vào cánh môi dưới khô khốc.
Mỗi giây phút ở bên cô đều là nhẫn nại.
Lộ An Thuần giúp Ngụy Nhiên chọn một bộ áo denim và quần đen phong cách Anh Quốc, bộ quần áo này có phong cách rất Tây, hoàn toàn không còn vẻ xuề xòa như trước, lúc này vừa đáng yêu, tinh nghịch lại tràn đầy năng lượng.
Cô biết Ngụy Phong không mua quần áo mấy, chắc chắn Ngụy Nhiên cũng rất ít có cơ hội đi dạo phố mua quần áo mới, phần lớn quần áo cậu bé mặc đều là đồ Ngụy Phong trước kia mặc được khâu vá lại.
Lộ An Thuần thật sự hy vọng sau này sẽ có nhiều cơ hội bù đắp hơn cho đứa em trai này.
Đáng tiếc, sẽ không còn cơ hội nữa.
Khi thanh toán, Lộ An Thuần lấy tiền mặt từ trong ví ra, lại nghe “tích” một tiếng, Ngụy Phong đã quét mã QR chuyển khoản rồi.
“Đã nói là tôi mua cho em ấy mà!”
“Cậu dựa vào cái gì mua cho nó.” Ngụy Phong liếc nhìn 873 tệ tổng tiền trên màn hình, lẩm bẩm nói: “Cậu cũng đâu phải chị dâu nó.”
“…”
Hai chữ chị dâu này đúng là không cãi lại được.
Mua quần áo xong, Lộ An Thuần lại đưa cậu bé đi mua giày và cặp sách mới, nhưng mỗi lần định thanh toán thì tốc độ lấy tiền của cô đều không theo kịp tốc độ quét mã của Ngụy Phong, cố ý để một đống tiền mặt tiết kiệm được trong ví nhưng bây giờ lại không phải chi một xu nào.
Lúc hoàng hôn, ba người đi bộ trong con ngõ nhỏ hẹp trên sườn dốc, mặt trời phía xa như lòng đỏ trứng gà đang dần buông xuống, thu lại ánh nắng chói mắt, phủ lên những tòa nhà cũ kỹ những năm tám mươi một lớp ánh sáng mềm mại.
Ngụy Nhiên mặc bộ quần áo mới đầy kiêu ngạo, một tay nắm tay áo anh trai, tay kia dắt tay Lộ An Thuần, miệng líu lo kể những chuyện thú vị xảy ra trong trường, chuyện cãi nhau với anh trai, cười nói vui vẻ với Lộ An Thuần, giống như cười ra tất cả niềm vui sướng cả một đời trong ngày hôm nay.
Lộ An Thuần đề nghị tối nay mời bọn họ ăn lẩu, Ngụy Nhiên giơ hai tay tán thành, mà Ngụy Phong cũng không từ chối.
Họ đến một quán lẩu cũ mở trong ngõ, quán kinh doanh rất tốt, luôn đông khách, nhiều bàn ghế bày ngay ngã tư.
Ngụy Phong không màng sự phản đối của Ngụy Nhiên, gọi một nồi lẩu uyên ương, vẻ mặt Ngụy Nhiên ghét bỏ, Ngụy Phong không quan tâm cậu bé, cầm bút gọi đồ ăn trong thực đơn.
“Anh không gọi đồ ăn cho chị sao? Không ga lăng gì cả, thảo nào không theo đuổi được!” Thằng bé lên án anh.
Ngụy Phong còn không thèm nhấc mí mắt lên, thản nhiên nói: “Chị gái này, cho dù đối xử tốt với cô ấy hơn nữa thì cô ấy cũng không thèm liếc nhìn ông đây một cái.”
“Đó là do anh không đủ nỗ lực.” Ngụy Nhiên dạy dỗ anh, hoàn toàn không để ý đến người trong cuộc ở bên cạnh: “Anh phải quan tâm đến chị ấy nhiều hơn, bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt, biết sở thích của chị ấy, xách túi cho chị ấy, để chị ấy quen thuộc với anh từ mọi chuyện trong cuộc sống sinh hoạt, không thể rời khỏi anh, như vậy mới có cơ hội thành công.”
Ngụy Phong lạnh lùng bình luận: “Nhóc không phải theo đuổi con gái mà là hèn mọn, hơn nữa còn hèn đến độ không có kỹ thuật.”
“Anh Trư Can nói anh dại gái…”
“Còn lâu ông đây mới phải.”
“Là anh, chỉ là tên dại gái này hơi đẹp trai mà thôi.”
Ngụy Nhiên quay sang hỏi Lộ An Thuần: “Chị ơi, chị có thích anh trai em không?”
Lộ An Thuần biết Ngụy Phong đang nhìn cô nhưng cô không dám ngẩng đầu lên, đôi đũa nghiền nhuyễn tỏi trong bát, không trực tiếp trả lời: “Thích là một chuyện rất phức tạp, chị cũng không nói rõ được, hiện giờ cũng không muốn nghĩ đến chuyện này.”
Ngụy Phong đánh giá: “Cậu nói một hồi chẳng khác gì không nói.”
Ngụy Nhiên lại nói: “Em lại thấy rất có lý!”
Ngụy Phong gõ lên đầu thẳng quỷ con: “Chị gái này có đẳng cấp cao hơn nhóc, trà Long Tĩnh* cao cấp nhất phẩm Tây Hồ.”
*Trà Long Tỉnh là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao.
Ngụy Nhiên ôm lấy đầu: “Anh vẫn còn dại gái lắm.”
“Thử nói lần nữa xem, tao không dại gái, tao mang theo tôn nghiêm của mình theo đuổi cô ấy.”
Giây tiếp theo, Lộ An Thuần đưa chén đũa của mình cho anh, thậm chí không cần cô dặn dò, Ngụy Phong nhận lấy bát đũa, thuần thục đứng dậy đi ra sau bếp rửa bát đũa cho cô.
Ngụy Nhiên nhìn bóng dáng anh mà nói to: “Đúng là có tôn nghiêm quá cơ!”
Lộ An Thuần chọc vào trán thằng bé: “Không được cười nhạo anh trai em.”
“Chị, càng ngày chị càng bênh anh ấy thôi.”
…
Rất nhanh, nồi lẩu uyên ương được bê lên, hai anh em vẫn còn xoay quanh đề tài “dại gái” và “trà”, tranh cãi không ngừng, Lộ An Thuần bị hai người làm cho mất cả hứng ăn uống: “Có thể dừng chủ đề này được không?”
Ngụy Nhiên lập tức nghe lời ngậm miệng lại, Ngụy Phong bỏ thêm một miếng ớt cay vào trong bát cậu bé, cậu bé lập tức phản kích lại, gắp cho anh một miếng gừng.
Lộ An Thuần lười để ý đến hai con quỷ ấu trĩ này, Lộ An Thuần tự ăn, gắp cho Ngụy Nhiên lá lách.
Ngụy Phong cũng đẩy bát của mình đến, mặt dày trắng trợn dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Lộ An Thuần bất đắc dĩ, lại gắp cho anh một miếng thịt bò.
Đối xử bình đẳng với cả hai anh em.
Sau khi ba người hòa thuận ăn xong bữa tối, Ngụy Nhiên vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn đến khu vui chơi.
Nghĩ đến sau này có lẽ không còn cơ hội đi chơi với nhau nữa, Lộ An Thuần cũng cố gắng chơi cùng cậu bé, cùng cậu bé đến khu vui chơi xõa hết mình.
Ở trước máy gắp thú, Ngụy Phong thể hiện kỹ năng thao tác như thần, gắp vài con gấu bông rất lớn.
Ngụy Nhiên bĩu môi nói: “Em không cần gấu bông, em là con trai!”
Ngụy Phong lạnh lùng nhìn liếc cậu bé một cái. “Ai nói cho nhóc?”
Lộ An Thuần ôm mấy con búp bê mềm mại, cọ cọ, cười nói: “Đây là anh trai em cho chị…”
Cô còn chưa nói xong thì đã bất ngờ nhìn thấy Liễu Lệ Hàn và mấy nam sinh đi vào chỗ này.
Cô không kịp nghĩ nhiều, lập tức kéo cổ áo Ngụy Phong, kéo anh vào một chỗ nhỏ hẹp giữa hai máy gắp thú, giả vờ là một đôi tình nhân đang hôn nhau, dùng gấu bông che mặt.
“Anh, chị, hai người…”
Ngụy Nhiên không hiểu gì mà lay người bọn họ, Lộ An Thuần nói nhỏ: “Ngụy Nhiên, chị với anh trai em âu yếm một lát, em sang bên cạnh chơi đi.”
“Aaa!” Tam quan của Ngụy Nhiên tan vỡ: “Hai người tiến triển nhanh thế, em không quấy rầy nữa!”
Nói xong thằng quỷ con nhảy chân sáo đến trước quầy đổi tiền xu, đi ngang qua Liễu Lệ Hàn, còn không may đụng vào cậu ta.
“Nhìn đường đi, thẳng oắt con này.” Liễu Lệ Hàn mắng một câu, cũng không so đo với cậu bé.
Liễu Lệ Hàn đương nhiên không quen biết Ngụy Nhiên, cậu ta và mấy thanh niên nhàm chán chơi máy gắp thú, thật trùng hợp, máy gắp thú được chọn lại ở ngay bên cạnh Lộ An Thuần và Ngụy Phong.
Khoảng cách rất gần nhau, thậm chí họ còn nghe thấy tiếng cậu ta nhai kẹo cao su.
Lộ An Thuần căng thẳng tột độ, cả gương mặt trắng bệch, cô nhón mũi chân, vùi mặt vào cạnh cổ Ngụy Phong để anh che chắn cho mình.
Từ người bên ngoài nhìn vào, đây là một đôi tình nhân đang ôm hôn nồng nhiệt.
Với khoảng cách gần sát, Ngụy Phong ngửi được hương thơm ngọt ngào trên người cô, tầm mắt dời sang bên cạnh, yết hầu lăn lên lăn xuống.
Liễu Lệ Hàn gắp gấu bông mấy lần nhưng toàn trượt nên bực bội đạp máy gắp thú, đám anh em phía xa gọi cậu ta, cậu ta mới hùng hổ rời đi.
Lộ An Thuần cẩn thận nghiêng đầu nhìn, xác định cậu ta đã đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị rời đi thì bỗng dưng Ngụy Phong đè gáy cô lại, buộc cô ngẩng đầu, một nụ hôn nóng bỏng cứ như vậy thình lình rơi xuống.
Trong lúc sắp chạm vào, Lộ An Thuần nghiêng đầu đi, nụ hôn khó lắm mới có lại rơi vào bên má cô.
Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được đôi môi khô khốc và mềm mại của anh.
Không hôn được nơi muốn hôn, Ngụy Phong cũng không thất vọng, anh áp lên khuôn mặt mịn màng của cô, nhắm mắt lại, thành kính hôn cô.
Trái tim Lộ An Thuần tăng tốc đập điên cuồng như con ngựa hoang, mỗi một tế bào trong cơ thể đều rung động, tựa như coca bị lắc mạnh, không nén được mà sụt bọt ùng ục ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Phong mới dời môi, rũ mắt nhìn cô, trong mắt là sự dịu dàng khó tả: “Người cậu rất thơm.”
Lộ An Thuần nắm chặt góc áo anh, giọng nói run rẩy: “Cậu lại phạm quy nữa.”
“Không nhịn được.”
“Không được có lần sau…”
Còn chưa nói xong, anh lại chưa đã thèm mà hôn lên trán cô một cái.
“…”