Lộ An Thuần chỉnh lại nếp nhăn ở cổ áo, mái tóc xõa tung trên bờ vai, chiếc cổ trắng ngần hằn lên một vệt ửng đỏ do bị ngón tay thô ráp của anh chạm vào.
Ngụy Phong lúng túng chuyển mắt nhìn đi hướng khác, bày hai tấm giấy chứng nhận lên mặt bàn sửa chữa bảo hành, gõ ngón tay lên mặt bàn: “Cậu tìm thằng bé nhà chúng tôi có chuyện gì vậy?”
“Em ấy rất đáng yêu nên tôi muốn trêu chọc em ấy một chút thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong liếc nhìn tên nhóc con chảy nước mũi thò lò, mặc áo quần bẩn thỉu, trông rõ ngu ngốc kia…
Đáng yêu?
Đống cớt chó ẻ bậy ven đường còn dễ thương hơn cậu nhóc.
“Cho cậu cơ hội nói dối lần cuối, cậu thử nói xem có thể thuyết phục được tôi không nào.”
Lộ An Thuần quan sát chàng trai trẻ trước mặt, con chip vi xử lý trong đầu vận hành với tốc độ cao.
Rõ ràng là tính anh rất đa nghi, cực kỳ đề phòng người lạ.
Lộ An Thuần nghĩ tới cô nàng hoa khôi của trường vừa mới tỏ tình thất bại ban nãy, ma xui quỷ khiến nói: “Thực ra tôi… Cũng tới đây để gặp cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đến gặp tôi thì sao lại đứng nói chuyện với một đứa trẻ?”
“Tôi muốn hỏi dò em ấy để nghe ngóng một vài thông tin về cậu.”
Ngụy Nhiên vội vàng làm chứng cho Lộ An Thuần: “Đúng vậy, đúng vậy, chị ấy hỏi xem anh có đối xử tốt với em không, có hung dữ không, có xấu tính lắm không.”
Sắc mặt Ngụy Phong dịu lại, anh kéo chiếc ghế công thái học* lại gần, ngồi xuống, tiện thể gác đôi chân dài lên mặt bàn sửa chữa: “Cậu nghe ngóng chuyện này làm gì?”
*Ghế công thái học hay còn được gọi là ghế Ergonomic hoặc ghế lưới công thái học. Đây là một dòng sản phẩm được nghiên cứu thiết kế dành riêng cho “người ngồi nhiều”, giúp người dùng hạn chế tối đa đau mỏi cổ vai gáy, bảo vệ hệ cơ xương khớp, cột sống và giảm thiểu nguy cơ mắc các bệnh lý văn phòng.
“Trước khi tỏ tình đương nhiên phải biết lai lịch của đối phương rồi.” Lộ An Thuần nhắm mắt nói liều: “Tôi phải xem thử xem cậu có khuynh hướng bạo lực hay không.”
Ngụy Phong hất nhẹ cằm lên đầy ngả ngớn và phách lối…
“Vậy hiện tại chắc hẳn… Cậu đã rút ra được kết luận cho mình rồi.”
Ban đầu, Lộ An Thuần định mượn cớ này để đánh bài chuồn, nói xin lỗi vì đã làm phiền rồi đi về.
Thế nhưng…
Cô nhìn cậu bé trước mặt, không khỏi cảm thấy không cam lòng.
Vất vả lắm cô mới tìm được em trai…
Lộ An Thuần thay đổi ý định, cô nói: “Tôi vẫn phải quan sát thêm một chút nữa.”
“Cậu còn định quan sát gì nữa?”
“Tôi còn phải quan sát nhân phẩm, tính tình, cách đối nhân xử thế của cậu nữa, không thể chỉ dựa vào đôi lần gặp gỡ đã hấp tấp rút ra nhận xét về người khác được.”
“Theo ý cậu thì cậu vẫn còn cần phải cân nhắc nữa cơ à?”
“Đương nhiên là phải cân nhắc thật cẩn thận rồi.” Lộ An Thuần nghiêm túc nói: “Tôi chưa từng theo đuổi con trai bao giờ, trước đây toàn là con trai theo đuổi tôi.”
“...”
Ngụy Phong cảm thấy bản thân anh đã tự luyến lắm rồi, không ngờ núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Tuy nhiên, khuôn mặt dịu dàng điển hình tình đầu trong mộng của cánh đàn ông của cô khiến một người luôn chỉ thích tuýp các chị gái trưởng thành như Ngụy Phong cũng phải dao động…
“Xin hỏi…” Ngụy Phong đọc thẻ căn cước của cô: “Xin hỏi bạn Lộ An Thuần có hộ khẩu ở thủ đô lại nhỏ hơn tôi một tuổi lẻ tám tháng, tôi đã chiếm được trái tim của cậu từ khi nào vậy?”
“Từ đêm đó.” Lộ An Thuần nghiêm túc nhìn anh, giả vờ như từng lời mình nói đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng: “Sau khi về nhà, trong đầu tôi ngập tràn… Hình ảnh khi cậu đánh nhau, cậu ngầu tới độ làm tôi mất ngủ.”
Ngụy Phong nhớ lại tình huống đêm hôm đó, khi đó trong lòng anh hừng hực lửa giận, chỉ hận không thể đánh chết tên kia.
Có lẽ là cũng khá ngầu.
“Có phải tôi đã lỡ miệng tỏ tình rồi không, cậu có từ chối tôi không?”
Anh cầm tua vít, xoay nó vài vòng quanh ngón tay, đôi mắt một mí sắc bén nhìn xoáy vào cô.
Dường như… Anh đang cân nhắc.
“Ngoại hình của cậu đúng là gu của tôi.” Ngụy Phong sờ ngón tay quanh đầu nhọn của chiếc tua vít: “Tôi cũng phải quan sát cẩn thận xem sao, suy cho cùng quan niệm và tính cách mới là những yếu tố quan trọng nhất.”
“Ồ, cậu nói đúng.”
Ngụy Phong không cần phải nói thêm gì nữa, anh lấy một chiếc điện thoại cũ trong ngăn tủ ra, dùng tua vít tháo bung nó.
Anh không hề tin một chữ nào trong tất cả những lời cô nói.
Thế nhưng, ma xui quỷ khiến… Anh lại chịu diễn tiếp với cô, có lẽ là vì anh cũng muốn xem thử xem rốt cuộc cô gái này có mục đích gì.
Hoặc là… Chỉ đơn thuần là thấy đẹp nên nổi lòng tham.
Cuối cùng, Lộ An Thuần cũng có thể đường hoàng ngồi xuống sô pha nói chuyện phiếm với cậu bạn nhỏ Ngụy Nhiên…
“Bé à, năm nay em học lớp mấy rồi?”
“Em đang học tiểu học, giờ đã lên lớp bốn rồi ạ.”
“Thế thì vẫn còn nhỏ lắm.”
“Em đã mười tuổi rồi, em là đàn ông!”
“Vậy thì giỏi quá! Vừa rồi em nói thành tích của mình không được tốt là do học yếu môn nào vậy?”
“Môn Toán của em không được tốt nhưng anh em học Toán cực kỳ siêu nhé, anh ấy đi thi giành được nhiều giải thưởng lắm. Mỗi lần anh ấy phụ đạo cho em, anh ấy đều rất giận, có lần còn giận đến độ xé sách, bắt em ăn.”
Ngụy Nhiên ấm ức kể tội anh trai.
Lộ An Thuần an ủi cậu bé: “Đây không phải lỗi của em mà là lỗi của anh trai em, sao cậu ấy lại xấu tính như vậy chứ!”
“Ôi, đúng vậy đó!”
Ngụy Phong ngước mắt lên nhìn cô.
Hàng mi của cô dài, dày và cong vút che phủ mí mắt của cô, dưới ánh đèn dìu dịu, làn da cô trắng trẻo, mềm mại, hai má ửng hồng.
Chỉ có điều cách ăn mặc… Khá là bảo thủ, khô khan.
Thế nhưng, chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới sự thật là cô đẹp gấp ngàn lần cô nàng hoa khôi ban nãy.
Anh cảm thấy yết hầu hơi ngứa một chút bèn chuyển mắt nhìn về phía tấm áp phích in hình nữ thần Thang Duy dán trên tường.
Đàn ông có thể thay lòng đổi dạ chỉ trong nháy mắt.
Một lát sau, Ngụy Nhiên cho Lộ An Thuần xem bài văn viết chữ như gà bới của mình…
“Em viết văn giỏi nhất lớp đấy, tuần nào giáo viên cũng đọc bài văn của em trước lớp để làm văn mẫu cho các bạn.”
“Thật sao?” Lộ An Thuần tỏ ra vui vẻ: “Nhanh cho chị xem thử đi, không biết bài văn như thế nào thì được chọn làm văn mẫu nhỉ, bài văn của chị chưa bao giờ được giáo viên đọc trước lớp cả.”
“Đây, chị xem đi!”
Lộ An Thuần cầm quyển vở tập làm văn cẩn thận đọc từng từ từng chữ.
Ngụy Phong quan sát cô.
Anh cứ nghĩ cô không hứng thú với trẻ con, vốn dĩ con gái cấp ba ở độ tuổi này không có mấy ai thấy hứng thú với tụi trẻ con, hầu như đều không ngó ngàng gì với bọn nhóc, cùng lắm cũng chỉ phản ứng qua loa đại khái mà thôi. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Thế nhưng, Lộ An Thuần không chỉ bằng lòng nói chuyện phiếm với Ngụy Nhiên mà còn trò chuyện rất vui vẻ.
“Mẹ của em.” Cô đọc tên bài văn của Ngụy Nhiên, tò mò hỏi: “Tiểu Nhiên, em từng gặp mẹ mình rồi à?”
“Không phải.” Ngụy Nhiên lắc đầu: “Nhưng đây là đề bài, giáo viên yêu cầu phải viết về nó nên em đành phải tưởng tượng ra.”
Lộ An Thuần tiếp tục đọc tiếp: “Mẹ của em có mái tóc rất dày vàng óng ả, đôi mắt màu xanh ngọc, đôi tai của tinh linh, những chiếc răng nhọn và thân hình cao lớn, mạnh mẽ, mẹ em biết bắn cung tên và biết cả cưỡi rồng bay lượn...”
Ngụy Phong không nhịn được trêu: “Mẹ em là nhân vật trong phim Avatar đấy à?”
“Hừ! Chuyện này chẳng liên quan gì tới anh sất!”
Lộ An Thuần nói với cậu bạn nhỏ Ngụy Nhiên: “Trí tưởng tượng của em rất phong phú, bài văn của em miêu tả rất sống động nhưng vẫn thiếu một điều.”
“Điều gì ạ?”
“Sự chân thành.” Lộ An Thuần ân cần nói: “Mọi người sẽ không tin điều em viết là thật, em nên viết về một người mẹ chân thực hơn.”
“Nhưng em không biết người mẹ thật của em trông như thế nào.”
“Chị có thể tặng mẹ của chị cho em.”
Lộ An Thuần lấy mặt dây chuyền nắp bật giấu trước ngực ra, đưa cho cậu bé: “Đây, em có thể viết như thế này, mẹ em có mái tóc dày đen mượt, đôi mắt long lanh như tới từ thế giới truyện cổ tích, mẹ em thích mặc sườn xám, khi mỉm cười, khóe môi của mẹ có lúm đồng tiền. Mẹ em là một diễn viên múa cổ điển nổi tiếng trên thế giới, những điệu múa xanh đỏ đẹp mắt của mẹ phô diễn cho cả thế giới được biết thế nào là vẻ đẹp đích thực… Mẹ có trái tim giàu lòng yêu thương và thích chó, mẹ từng nuôi một chú cún tên là Cầu Cầu.”
Cậu bé xúm lại nhìn mặt dây chuyền nắp bật: “Mẹ chị đẹp thật đấy, sau này em làm văn có thể viết về mẹ của chị không?”
“Ừ, được chứ!”
“Cảm ơn chị!”
“Em không bao giờ cần phải nói cảm ơn chị đâu.”
...
Trời tối dần, hơi thở cuộc sống trong ngõ Thanh Hà trở nên đậm đà hơn, nhà nhà nối nhau lên đèn, nhóm lò, mùi thơm của đồ ăn xào rán bay khắp nơi.
Lộ An Thuần vẫn chưa muốn về, cô có rất nhiều chuyện thú vị để nói với cậu bé, từ chuyện làm văn ở tiểu học cho tới chuyện lý tưởng đời người, cuối cùng hai người còn hẹn nhau sẽ tới Bắc Đới Hà ngắm biển.
Ngụy Phong ngồi bên bàn sửa điện thoại, dùng tua vít tháo linh kiện của điện thoại, chốc chốc bên tai lại vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của thiếu nữ như tiếng những bọt sóng vỗ nhẹ vào dải đá ngầm.
Bình thường anh không bao giờ đồng ý cho những cô gái theo đuổi mình ở lại trong cửa hàng tới tận tối. Tuy nhiên, hôm nay… Anh phá lệ không hạ lệnh đuổi khách.
Tiếng chuông điện thoại iPhone reo lên, Lộ An Thuần nghe điện thoại: “Chị Liễu ạ.”
“An An, tới lúc phải về nhà rồi, em đang ở đâu vậy? Để chị bảo lái xe tới đón em.”
“Không cần đâu, chị Liễu.”
“Em mới đến đây, còn chưa quen thuộc đường đi lối lại ở nơi này, để chị bảo lái xe tới đón em, đây cũng là chuyện ba em đã dặn chị rồi.”
Lộ An Thuần thoáng im lặng, sau đó đáp: “Vậy chị bảo lái xe tới Tân Quang Thiên Địa đón em nhé, em vừa mới xem phim xong, đang đi dạo phố ở đây.”
“Được, em chờ nhé.”
Lộ An Thuần cúp điện thoại, quay đầu lại phát hiện ra hai anh em nhà kia đang nhìn mình.
Ngụy Phong cười khẩy, bảo với Ngụy Nhiên: “Nhớ nhé, đừng tin lời phụ nữ.”
Chẳng nói thật được câu nào.
“...”
Lộ An Thuần không cho rằng nói dối có gì sai, bởi vì hoàn cảnh cô lớn lên từ nhỏ đã như vậy, cô không thể không học cách nói dối.
Cô đường hoàng đáp: “Chẳng lẽ cậu chưa từng nói dối người nhà bao giờ sao?”
“Chưa từng.”
“Tôi không tin.”
Mặc dù Ngụy Nhiên thích nói xấu anh trai mình nhưng riêng chuyện này thì cậu bé lại sẵn sàng đứng ra đảm bảo thay cho anh: “Chị à, anh em nói thật đấy, anh ấy chưa từng nói dối bà, bọn em đều không nói dối.”
“Vậy cuộc sống của hai người thực sự rất hạnh phúc.”
Chuyện này thì Ngụy Phong không phủ nhận.
Suốt mười mấy năm được bà Ngụy nuôi nấng, cuộc sống của anh rất hạnh phúc. Mặc dù hoàn cảnh gia đình nghèo khó nhưng trong lòng anh cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì anh có được người nhà mà anh hằng khao khát mà không thể có, không giờ phút nào anh không sống trong tình yêu thương và sự quan tâm…Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Dường như anh cũng có khả năng để yêu một ai đó.
Cho tới khi bọn khốn ăn quỵt kia tới hủy hoại tất cả.
Nghĩ tới đây, bàn tay cầm tua vít của anh nổi gồ gân xanh.
Ngụy Nhiên hồn nhiên hỏi: “Chị ơi, Tân Quang Thiên Địa chỉ cách chỗ này khoảng hai, ba cây số thôi, sao chị không bảo lái xe tới ngõ Thanh Hà của bọn em?”
Lộ An Thuần giải thích: “Bởi vì chị muốn bảo vệ một người… Rất quan trọng với chị nên không thể để bất kỳ ai biết chuyện hôm nay chị đã tới ngõ Thanh Hà.”
“Người rất quan trọng mà chị nói không phải là anh em đấy chứ?”
Lộ An Thuần chỉ cười, không trả lời.
Trái tim của Ngụy Phong bị câu nói này kích thích, anh cảm thấy ngứa râm ran, ngứa từ yết hầu tới tận con tim.
Tiêu rồi.
Anh thực sự không ngăn nổi.
“Mau biến về đi.” Anh bực bội nói với cô.
“Tôi đi đây, tạm biệt! Lần sau có thời gian tôi lại tới.”
“Không hoan nghênh đâu, khỏi đến.”
“Cậu hung dữ vậy là sẽ bị trừ điểm trong lòng tôi đó.”
Cô lại còn đe dọa anh à?
“Chắc cô quên chuyện cô đang theo đuổi tôi rồi.”
Lộ An Thuần lè lưỡi với anh, đi ra ngoài ngõ, quan sát cửa hàng nhỏ chẳng có gì nổi bật này.
Ánh sáng ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ kính dán giấy cắt hoa bất giác khiến người ta cảm thấy an tâm và ấm lòng.
Cô đã tìm được em trai ở thế giới tối tăm này rồi, cuối cùng cô cũng không còn lẻ loi cô đơn một mình nữa.
Cậu bé là người thân ruột thịt của cô.