Chúc Cảm Quả vẫn giữ chặt Lộ An Thuần không cho cô xuống nước.
Đứng trên bờ nhìn thì đúng là nước trong và nông thật nhưng ai biết địa hình bên dưới thế nào, liệu có thể đi chân trần xuống hay có rong rêu gì không. Hai người họ đều không biết bơi, chẳng may xảy ra chuyện gì là liên quan đến mạng người đấy.
Chúc Cảm Quả đồng ý tìm cho cô một đội trục vớt nhưng không thể làm không công được, phải thanh toán tiền công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần nói tiền công không thành vấn đề, cô tích cóp được không ít tiền, yêu cầu duy nhất chỉ là không thu hút quá nhiều sự chú ý.
...
Tối đó, Chúc Cảm Quả quay về ngõ Thanh Hà, chẳng hiểu sao cứ thấy hơi chột dạ, cố tình tránh cửa hàng điện thoại di động cũ của Ngụy Phong, đi đường vòng về nhà.
Không ngờ từ xa đã thấy Ngụy Phong uể oải dựa vào cửa nhà cậu ấy, bên cạnh cột đèn đường, cảm giác lạnh nhạt mà vô cùng áp bức.
Anh vừa liếc nhìn cậu ấy một cái, còn chưa mở miệng Chúc Cảm Quả đã không kiềm chế được vội vã khai hết, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt anh thôi...
"Anh Phong, tôi khai! Tôi xin khai hết!"
Ngụy Phong dập tàn thuốc, tiện tay ném một cái, tàn thuốc vững vàng bay thẳng vào thùng rác đối diện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đầu tiên, tôi khẳng định tuyệt đối không hề đào góc tường cậu, tuyệt đối tuyệt đối không có, cô tiểu thư kia tìm tôi là vì có việc cần giúp đỡ, cậu nhất định không được nghĩ nhiều."
Ngụy Phong nhướng mày: "Trư Can, cậu cũng có mặt mũi quá nhỉ, cô cả có việc tìm cậu giúp cơ."
Chúc Cảm Quả nghe ra sự quái gở trong giọng điệu của anh thì gãi gãi đầu cười nói: "Tôi thì tính là nhân vật gì, còn chẳng phải không làm được nên đành bó tay sao? Cậu ta nhờ tôi xuống nước mò đồ đánh rơi, con vịt cạn như tôi sao mà biết bơi, nào dám dính nước. Tôi bảo với cậu ta rằng cậu bơi cực đỉnh, y như Lãng Lý Bạch Điều*, trình bơi không chê vào đâu được, đi mà tìm cậu ấy."
*Lãng Lý Bạch Điều là tên biệt danh của Trương Thuận trong Thủy Hử, một người bơi rất giỏi.
"Hử?"
"Cuối cùng cậu ấy nhờ tôi tìm giúp một đội trục vớt, thà mất tiền thuê cũng không nhờ cậu."
"..."
Chúc Cảm Quả thấy sắc mặt Ngụy Phong lập tức tối sầm thì lén lút dịch người men theo chân tường định chuồn phỉnh nhưng bị Ngụy Phong tóm chặt cổ áo, kéo lại: "Cậu ấy mất cái gì?"
"Cậu ấy nói... Nói làm mất một thứ rất quan trọng, vô cùng quan trọng." Chúc Cảm Quả khoa trương tả: "Nhất định phải tìm được, nếu không nửa đời sau sẽ không thể hạnh phúc được."
Trán Ngụy Phong hơi giãn ra, lầm bẩm: "Giờ cô ấy biết tôi rất quan trọng với cô ấy rồi?"
"Không phải..."
Chúc Cảm Quả hơi sửng sốt, không ngờ bộ não tự luyến của Ngụy Phong lại ngoằn ngoèo như vậy: "Không phải cậu ta nói cậu, không phải ví dụ đâu! Thật sự rơi mất đồ đấy!"
Ngụy Phong sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc là cái gì?"
"Hay là tôi nói chỗ rơi đồ cho cậu rồi cậu đi mò thử xem nhá, mò rồi khác biết."
"Không biết là cái gì thì mò kiểu gì?"
"Chẳng phải đi mò là biết ngay sao? Tôi thật sự không nói được đâu, đã hứa với cậu ta rồi."
Ngụy Phong chẳng buồn cãi nhau nữa, anh thả cổ áo cậu ấy ra, thuận miệng nói: "Cho tôi địa chỉ."
...
Không ngờ đêm đó trời mưa xối xả, Lộ An Thuần nằm nhoài ra bàn vừa làm bài tập xong ngẩng đầu lên đã thấy những hạt mưa lăn dài xuống ô cửa sổ như giun đất.
Cô lo lắng không yên, đầu mùa đông mà mưa to thế này chẳng biết còn kéo dài bao lâu, có lẽ sẽ kéo dài nhiều ngày, rồi nước hồ nhất định sẽ dâng lên, cô muốn tìm lại kẹp tóc con bướm sẽ càng khó khăn hơn. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Cô gọi điện thoại cho Chúc Cảm Quả: "Anh Trư Can, cậu đã tìm được đội trục vớt cho tôi chưa? Trời mưa to thế này tôi sợ nước dâng cao cuốn nó ra phạm vi rộng hơn thì phải làm sao?"
"Yên tâm yên tâm, đội trục vớt đã qua đấy rồi."
"Hả?" Lộ An Thuần tưởng mình nghe nhầm: "Ý cậu là... Bây giờ á?"
"Ừ."
"Giờ trời đang mưa to vậy cũng có người đi mò đồ cho tôi á?" Lộ An Thuần không biết nên nói gì: "Có phải đội trục vớt giá trên trời không?"
"Dù đội trục vớt có giá trên trời thế nào thì cậu cũng trả được."
"Chưa chắc đâu! Tôi không giàu như cậu nghĩ đâu."
"Yên tâm, chủ yếu là trời mưa, sợ đồ bị cuốn trôi lại khó tìm thôi, người ta có trách nhiệm lắm đấy."
"Cũng đúng."
"Cứ chờ tin tốt của người ta đi, nhất định sẽ tìm được cho cậu."
Sau khi cúp điện thoại, Lộ An Thuần thấp thỏm không yên, chợt nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, cô bò lại gần, nghe thấy Liễu Như Yên lải nhải: "Mưa lớn thế này còn muốn ra ngoài."
Giọng nói trầm thấp của Lộ Bái truyền đến: "Bên công trường đột nhiên xảy ra vấn đề, anh phải qua xem sao."
Tài xế Kiều Chính đã chờ sẵn ngoài cửa vội vàng đón Lộ Bái lên xe, Lộ An Thuần vội chạy đến bên cửa sổ vén một góc rèm lên nhìn chiếc xe con màu đen của Lộ Bái nhanh chóng biến mất trong màn mưa đêm.
Lộ An Thuần mở cửa dò hỏi Liễu Như Yên: "Chị Liễu, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết." Liễu Như Yên lắc đầu: "Hình như công trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không sao đâu, em đừng quan tâm."
"Vậy đêm nay ông ta có về không ạ?"
"Chắc không về được."
"Há, tốt quá!"
Lộ An Thuần quay về phòng thay cái áo khoác dày không thấm nước, lại tìm một bộ áo mưa phản quang trong tủ đồ ra mặc, trang bị xong xuôi cho bản thân, cô nghe ngóng động tĩnh thấy Liễu Như Yên đã quay lại phòng đi ngủ thì cầm ô rón rén đi xuống cầu thang, xuống dưới thì đi ủng đi mưa rồi ra ngoài.
Ra ngoài cổng khu chung cư, cô chặn một chiếc taxi đi thẳng hướng công viên rừng rậm, trên đường cô nhắn một tin cho Chúc Cảm Quả nói cô đang tới rồi, nếu cậu ta dám lừa cô thì ngày mai đến trường sẽ cho cậu ta biết tay.
Chúc Cảm Quả nhắn lại: "Bảo đảm không lừa cậu, đội trục vớt vẫn đang tìm kiếm."
Công viên bán hoang dã, ban đêm không đóng cửa.
Lộ An Thuần che ô đi một mình trên con đường lát đá lạnh lẽo không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cô chẳng quan tâm được nhiều như vậy, đã đến đây rồi, quan trọng nhất là phải tìm được đồ.
Cơn mưa tầm tã đổ xuống những rặng thông cao vút, vô số hạt mưa to như mưa đá đập vào hàng ngàn, hàng vạn phiến lá như những tiếng trống dồn.
Cô đi thẳng đến chỗ cắm trại ven bờ hồ hôm nọ nhưng chẳng nhìn thấy đội trục vớt nào, chỉ thấy một bóng người cao dong dỏng mặc áo mưa đen đứng lẻ loi giữa mặt hồ trống trải, người nọ cúi người, bàn tay đang mò mẫm trong nước như thể đang tìm cái gì. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Mặt nước không sâu lắm, chỉ cao đến đầu gối, đỉnh đầu người nọ đeo một cái đèn pha soi sáng xuyên qua màn mưa to.
Khi Lộ An Thuần nhìn rõ một bên mặt người nọ, trong đầu chợt ầm một tiếng, máu huyết toàn thân nháy mắt xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cô đóng băng tại chỗ.
Rõ ràng xung quanh rất ồn ào nhưng giờ khắc này như thể lặng ngắt như tờ.
Dương như Ngụy Phong sờ thấy cái gì đó, anh lôi ra thứ đó ra soi trước ngọn đèn, con bướm màu bạc phát ra ánh sáng lấp lánh giữa màn đêm, kiểu dáng trông khá quen.
Ngụy Phong nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc hồi lâu, hình như đã hiểu ra gì đó, anh trầm mặc đứng nhìn mặt hồ.
Anh cứ tưởng cô làm rơi cái gì quý giá lắm, ít nhất cũng phải là dây chuyền kim cương hay một thỏi vàng chứ, chỉ là cái này thôi hả...
Có đáng thuê hẳn đội trục vớt không?
Ngụy Phong bỏ chiếc kẹp tóc con bướm vào túi rồi xoay người cẩn thận leo lên bờ.
Anh đi đôi giày thể thao ướt sũng trên bờ vào, vừa xoay người chuẩn bị rời đi, ánh mắt chợt lướt qua bóng dáng Lộ An Thuần mặc áo mưa phản quang hai bên sườn đang đứng trong rừng cây tối tăm.
Ngẩng đầu lên, đèn pha trên đỉnh đầu chiếu thẳng vào gương mặt trắng bệch của cô gái, khuôn mặt đẫm nước mưa, tóc mái dính bết lên cái trán tội nghiệp, khóe mắt ửng đỏ nhìn anh trừng trừng cứ như anh thiếu nợ cô tám triệu.
Ngụy Phong rảo bước lại gần cô: "Sao cậu lại đến đây?"
Lộ An Thuần thở hổn hển, mưa to làm mờ đi gương mặt cô, gần như không phân biệt được là nước mưa hay nước mắt, cô cắn răng không nói gì.
"Mẹ kiếp, cậu đang khóc đấy à?" Ngụy Phong lấy cái kẹp tóc hình con bướm trong túi áo mưa ra: "Tìm được rồi, còn tưởng là cái gì quan trọng lắm cơ, nếu biết là cái này tôi đã không đến đây rồi."
Lộ An Thuần vẫn chẳng nói gì, chỉ bướng bỉnh giơ mu bàn tay lau mặt, hốc mắt càng lúc càng đỏ.
Ngụy Phong lại gần, tiện tay kẹp cái kẹp tóc lên mái tóc ướt nhẹp của cô, mấy dây tua rua vừa vặn rủ trên trán cô khiến anh bật cười.
Lộ An Thuần bước lên nắm chặt áo mưa anh đang mặc.
Cô cúi thấp đầu khiến Ngụy Phong không thể nhìn rõ vẻ mặt cô, chỉ cảm thấy cơ thể cô gái hơi run rẩy.
"Lạnh à?"
"Mưa lớn thế cậu ra ngoài làm gì?"
"Cậu rơi mất mấy thứ? Còn không?"
Lộ An Thuần lắc mạnh đầu rặn ra từng chữ: "Hết rồi, Ngụy Phong, chỉ cái này thôi."
Dù đã cố sức kìm nén nhưng chỉ nói mấy chữ đơn giản vẫn mang theo tiếng nức nở...
Trái tim Ngụy Phong thắt lại.
"Tôi tìm được rồi, khóc cái gì, không sao rồi."
Lộ An Thuần đang cố nhẫn nhịn vừa nghe anh nói vậy ngược lại không thể kìm lại được, càng lúc càng nghẹn ngào hơn.
Ngụy Phong không kìm được giơ tay ấn bả vai gầy của cô, cô chợt giật nảy như bị điện giật rồi càng ôm chặt anh.
"Sao lại khóc? Nói tôi nghe xem nào."
"Có phải ba cậu lại đánh cậu không?"
Anh nâng đầu cô lên, xốc mũ áo mưa ra thô lỗ kiểm tra từ mặt đến gáy cô...
"Không." Lộ An Thuần lắc đầu, tự đội mũ lên: "Không đánh tôi."
"Thế sao cậu lại khóc?"
Lộ An Thuần suy nghĩ một lúc mới run giọng nói: "Có mọc trăng lưỡi liềm không?"
"Không." Anh ngoan ngoãn giơ ngón trỏ bàn tay phải ra trước mặt cô.
Lộ An Thuần cầm tay anh, chỗ móng tay mới mọc bị anh cắt tỉa dán sát vào thịt, một chút thừa thãi cũng không có.
"Sao cậu cứ nhất định muốn nó mọc ra?" Ngụy Phong cau mày hỏi: "Sao mà tôi kiểm soát được thứ này."
"Hồi nhỏ nghe mẹ nói đứa trẻ có trăng lưỡi liềm sẽ có cuộc sống hạnh phúc viên mãn, chỉ có một chút cũng được rồi."
"Tôi không tin cái đó."
Lộ An Thuần cầm ngón tay thon dài mà cứng cỏi của anh: "Nhưng tôi tin, nếu có nó tôi nghĩ mình sẽ càng kiên định hơn."
"Kiên định cái gì?"
"Kiên định tôi không kìm được bản thân mà thích cậu như phát điên phát dại, sẽ không kéo tai họa ngập đầu đến cho cậu."
...
Trời mưa tầm tã, từng hạt mưa to chảy dọc từ vầng trán chảy dọc xuống gương mặt anh, mưa to ngợp trời nhưng dường như anh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Anh cúi đầu, khịt mũi cười khẽ.
Tự dưng tỏ tình bất thình lình, cô khó xử ôm chặt anh: "Cậu cười cái gì! Không được cười!"
"Lộ An Thuần..."
Thật sự rất ít khi nghe anh gọi cả họ lẫn tên cô, mỗi nột chữ đều xoắn xuýt hàng trăm lần quanh đầu lưỡi anh đầy thâm tình.
"Lộ An Thuần, có câu nói này của cậu là được rồi."
Ngụy Phong tháo cái kẹp tóc con bướm lúc nãy anh kẹp bừa lên tóc cô xuống, sau đó vuốt thẳng lại mái tóc rối bù của cô rồi quấn quanh bàn tay thành từng vòng một, dùng kẹp tóc kẹp chặt lại.
Lộ An Thuần sờ búi tóc ướt sũng, cảm nhận rõ búi tóc vẫn còn lộn xộn nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên anh búi tóc cho con gái.
"Làm gì vậy? Cái này à?"
"Thương cậu đấy."
"Cậu đừng nói những câu như vậy!"
"Bây giờ ông đây là danh chính ngôn thuận rồi à?"
"Không." Lộ An Thuần lắc đầu nguầy nguậy, định xoay người đi: "Cậu cứ xem như tôi nhất thời kích động hoặc là cảm động nhất thời đi, hoặc là… Cứ xem như tôi chưa nói gì."
"Đừng lừa tôi nữa." Anh giữ mũ cô kéo lại: "Cho ôm cái đi."
"Không được, Ngụy Phong."
Anh nhẫn nại nhìn cô, ngón tay cái hữu lực xoa xoa gò má non mềm của cô: "Sao khó thế?"
Lộ An Thuần cũng học động tác của anh, giơ tay lên lau gò má anh, dưới cằm anh một mảng râu mềm mềm, nhìn thì không thấy nhưng lại sờ được.
Cô rất thích sự đụng chạm này.
"Ngụy Phong, cái tật táy máy tay chân này của cậu lúc nào mới sửa được hả?"
"Tôi đã nhẫn nhịn nhiều lắm rồi đấy, cậu không cho đụng chạm thì thôi nhưng cảm giác cậu thích tôi như vậy thì chắc không bài xích đâu."
"Tôi không thích cậu đến thế đâu."
"Vừa nãy cậu mới nói thích điên cuồng đấy."
"Tôi sẽ giận thật đấy."
Anh xoa đầu cô: "Chưa từng thấy người nào kỳ lạ như vậy."
"Chúng ta còn đứng dưới mưa thế này bao lâu nữa?"
Ngụy Phong nhặt cái ô dưới mặt đường lát đá lên che trên đầu cô, những hạt mưa rơi lộp bộp xuống tán ô y như những tinh linh rừng rậm đang khiêu vũ. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
"Đưa cậu về nhà, muộn thế này còn dám ra ngoài, không sợ bị ba cậu đánh chết à."
Lộ An Thuần đẩy tay cầm ô về phía anh, cười thoải mái: "Ba tôi đến công trường rồi, đêm nay không về."
"Vậy tối nay ngủ với tôi." Anh buột miệng nói ngay.
Lộ An Thuần: ?
Cô đạp cho anh một phát.
Ngụy Phong miễn cưỡng nhận cú đá trời giáng, chỉ kịp rên lên một tiếng, bình luận: "Cậu thật sự có khuynh hướng bạo lực đấy."
"Tôi không hề, chẳng qua không chịu được cậu thôi."
"Bởi vì cậu thích tôi đến điên dại."
"Cậu có thể thôi lặp lại như cái máy được không?"
"Lộ An Thuần, mặt trăng đêm nay cũng đẹp thật!"
"Mưa lớn thế này lấy đâu ra trăng!"
"Lộ An Thuần, bây giờ tôi cảm thấy rất thỏa mãn, ngày mai có phải chết cũng được."
"..."
Chúc Cảm Quả nói không sai, anh đúng là tên yêu đương mù quáng mà.