Tối đó, hai người họ ngồi rất lâu trong cầu thang tối mờ, nghe tiếng dạ tiệc Giáng sinh ồn ào do các bạn học trong lớp tổ chức, âm thanh rộn rã như tới từ một thế giới xa xôi khác.
Còn hai người họ ở riêng ở một thế giới khác.
Một thế giới ngăn cách mọi nguy hiểm, phiền nhiễu, tiếng ồn… Chỉ có nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong rất muốn làm chút gì đó nhưng anh rất thận trọng.
Trước đây, thỉnh thoảng anh còn dám làm càn một chút nhưng khi thực sự có được tình yêu mà anh tha thiết ước mơ, anh lại không dám khinh suất làm bừa vì anh sợ sẽ để mất tình yêu này.
Giống như anh từng cẩn thận che chở cho bầy chim én tới làm tổ dưới mái hiên nhà, anh cũng đối xử với Lộ An Thuần... Thận trọng tới mức chỉ dám chạm vào cô bằng ánh mắt.
Lộ An Thuần nhận ra tâm thái chó má của người ngồi bên mình, thấy vẻ mặt kiềm chế lại khát khao, chờ mong của anh, cô chợt thấy buồn cười.
Cô khẽ thì thầm tâm sự với anh một lát, sau đó lấy một chiếc túi lưới dây rút đựng đồ thể thao trong túi xách ra: “Đây là quà Giáng sinh dành cho cậu học sinh tiểu học.”
Ngụy Phong nhận chiếc túi, lấy trong túi ra một chiếc băng bảo vệ cổ tay co giãn màu đen.
“Dạo này em ấy đang tập bóng rổ với anh mà phải không?” Lộ An Thuần giải thích: “Phải chú ý bảo vệ cổ tay.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em cũng đã tặng cho thằng bé bao nhiêu là quà rồi.”
“Dù em có tặng em ấy bao nhiêu quà thì em ấy cũng không cần phải khách sáo với em.”
Ngụy Phong không phản bác câu này, anh đeo băng bảo vệ cổ tay lên cổ tay được phác họa bằng những đường nét trôi chảy của mình: “Trông cũng tạm được, cảm ơn.”
Lộ An Thuần vươn tay ra cướp lại: “Anh không thấy ngượng à, đây là đồ tặng cho em trai anh, coi chừng làm giãn ra mất đấy!”
Ngụy Phong giơ tay lên cao, cô gái vươn tay lên kéo xuống, hai người ồn ào với nhau, Ngụy Phong đưa bàn tay còn lại của anh giữ lấy bờ eo thon của cô, thử… Làm càn một lần.
Lộ An Thuần đỏ mặt, đẩy anh ra: “Da mặt dày vừa vừa thôi.”
Anh xùy khẽ một tiếng, nghe lời rút tay về, cởi băng bảo vệ cổ tay ra, cất vào trong túi: “Anh thay mặt cậu học sinh tiểu học cám ơn chị dâu của thằng bé nhé.”
“Là chị gái của em ấy.” Lộ An Thuần cải chính, lấy sau lưng ra một chiếc hộp của một thương hiệu thể thao đưa tới đầu gối của Ngụy Phong: “Đây mới là quà cho anh.”
“...”
Thấy Ngụy Phong im lặng, cô đẩy khẽ người anh một cái: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, mở ra xem thử xem có thích không.”
Ngụy Phong nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trên hộp, quay mặt qua nhìn cô: “Em làm thế này làm anh thấy lúng túng quá.”
“Lúng túng gì chứ?”
“Anh không chuẩn bị cho quà Giáng sinh cho em.”
Lộ An Thuần hừ khẽ một tiếng: “Đúng vậy, tại sao anh lại không chuẩn bị quà Giáng sinh cho em vậy?”
“Sinh nhật của em sắp tới rồi, anh muốn để dành tiền mua cho em thứ gì đó thật tốt.”
“Không cần đâu.” Lộ An Thuần sờ búi tóc sau gáy, sợi tua của chiếc kẹp tóc hình bươm bướm kêu lao xao: “Em rất thích chiếc kẹp tóc anh tặng.”
“Em vẫn dùng nó à?”
“Lúc nào đi với anh mới đeo, hơn nữa ba em cũng đi vắng rồi.” Lộ An Thuần đẩy chiếc hộp: “Anh mau xem thử xem có thích không.”
Ngụy Phong mở hộp ra, lấy trong hộp ra một đôi giày thể thao màu đen mới tinh, tạo hình đường viền gợn sóng trông rất trẻ trung thời thượng. Đương nhiên, anh cũng biết thương hiệu này, bọn Từ Tư Triết thường hay đi chúng, chắc chắn giá cả không hề rẻ.
Anh lấy hẳn đôi giày ra, lật miếng lót chống xóc dưới đáy hộp lên.
“Anh đang tìm gì vậy?”
“Hóa đơn, anh muốn xem giá.”
“Em vứt hóa đơn đi rồi, anh xem giá làm gì?”
Ngụy Phong lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh tìm hình ảnh tương tự, Lộ An Thuần bị anh chọc tức, đứng dậy nói: “Anh làm vậy thì đừng hòng sau này em tặng anh gì nữa!”
Ngụy Phong di một ngón tay trên màn hình, cũng may là giá tiền này anh vẫn có thể chi trả được.
Đương nhiên chiếc giày này không thể quá đắt đỏ được. Bởi vì, Lộ An Thuần để dành tiền cũng chẳng dễ dàng gì. Cô đổi tiền mặt từ tiền trong thẻ học sinh ra nên phải mất rất lâu mới tiết kiệm đủ mấy ngàn tệ.
Ngụy Phong nghiêm túc nhìn cô: “Quà em tặng anh thì anh luôn nhận nhưng anh cũng muốn biết giá trị của nó.”
“Giá trị của nó không được đo bằng giá cả.”
“Đương nhiên là được đo bằng giá cả chứ.”
“Quá tục tằn.” Lộ An Thuần đá mũi chân vào người anh: “Tình cảm và sự chân thành của nhau cũng có thể đong đếm bằng tiền của hay sao?”
“Có thể.” Quan niệm và hiểu biết của Ngụy Phong cực kỳ chắc chắn: “Anh kiếm được một trăm nhưng tiêu hai trăm cho em là vì anh thích em, thứ gì cũng có thể cho em, có phải mang nợ anh cũng bằng lòng. Cho nên đúng vậy đó, quà tặng đương nhiên có thể đong đếm bằng tiền.”
Lộ An Thuần nhíu mày.
Cô sắp sửa bị anh thuyết phục đến nơi mất rồi.
“Vậy nếu anh chỉ kiếm được mười tệ, một tệ thì sao?”
“Bản chất vẫn vậy nhưng nếu vậy thì không khỏi quá đáng buồn. Nếu như anh không nuôi nổi em thì sẽ không để em phải chịu khổ chung với anh, anh sẽ để em đi.”
“Anh… Vĩ đại vậy sao?”
“Anh cũng phát hiện ra rồi, đây đều là yêu, em có muốn hôn anh thêm mấy lần nữa không?”
“Ha ha ha ha.” Lộ An Thuần bị anh chọc cười, đẩy đầu của anh ra.
“Ngụy Phong, anh nói đúng, quả là không thể dùng tiền bạc để đong đếm, cho nên quà anh tặng em với quà em tặng anh tuy khác nhau về giá cả nhưng đều là thứ tốt nhất mà chúng ta có thể cho. Không bắt buộc nhất định phải ngang giá.”
Không ngờ Ngụy Phong cũng bị cô thuyết phục, anh cầm giày lên, cẩn thận phủi bụi, kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Vậy thì anh được hời rồi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, em không có nhiều tiền tới vậy đâu, không thể lần nào cũng tặng quà đắt tiền cho anh được… Có điều, em thích làm đẹp cho anh. Anh đẹp trai như vậy, nếu đi giày em tặng chắc chắn sẽ còn đẹp trai hơn.”
“Vậy để anh đi thử xem sao nhé.”
Ngụy Phong cúi người xuống cởi dây giày, cởi giày ra, Lộ An Thuần nhìn đôi tất chân màu đen của anh, cười nói: “Anh dám cởi giày ở trước mặt em cơ à?”
“Tại sao lại không dám?” Ngụy Phong co duỗi bàn chân: “Anh đâu có bị thối chân.”
“Nhưng em sẽ không cởi giày ra trước mặt anh đâu.”
“Chúng ta thân thiết vậy cơ mà.”
“Cũng đâu có thân lắm đâu!”
Ngụy Phong huých nhẹ vào bờ vai mảnh dẻ của cô: “Anh thấy rất thân, anh có thể cởi áo, cởi giày, cởi quần trước mặt em.”
“Quần… Thì không cần đâu!”
“Vợ à, anh có thể cho em xem mọi thứ.”
“Cám ơn, em hoàn toàn không muốn nhìn! Với lại… Ai là vợ anh!”
Lộ An Thuần vừa buồn cười vừa bó tay với anh, anh thật sự giống một chú chó to cực kỳ dính người.
Cô nhặt chiếc giày còn lại lên, xỏ dây giày cho anh, để nó xuống cạnh chân anh: “Anh hoàn toàn không định duy trì cảm giác thần bí trước mặt em à?”
Đôi mắt nhỏ dài xinh đẹp của Ngụy Phong liếc nhìn cô: “Anh có phải đồ cặn bã đâu, đâu chơi trò lạt mềm buộc chặt giống em.”
“Ai chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ.”
“Em nhử anh rõ lâu còn gì.”
“Em chỉ không chắc chắn mà thôi.” Lộ An Thuần nghiêm giọng: “Em không chắc làm thế này có đúng không.”
“Anh từng nghe một bài hát, lời bài hát là… Chim bồ câu trắng ở nhà thờ không hôn quạ đen. Cô cả này, thực ra anh vốn không xứng với em.”
Tim Lộ An Thuần lặng lẽ thắt lại đau đớn: “Cho nên Ngụy Phong, anh cũng cảm thấy chúng ta làm như thế này là không đúng sao?”
Ngụy Phong cúi người thắt dây giày màu đen, buộc chặt giày lại, đôi mắt đen láy ẩn sâu vào trong bóng đêm: “Ai bảo… Cứ nhất định phải làm chuyện đúng đắn chứ.”
Trái tim cô bị câu nói đầy quyết tâm của anh bóp nghẹt.
Thái độ kiên định không thay đổi này chính là lý do quan trọng nhất Lộ An Thuần yêu anh.
Ngụy Phong mãi mãi sẽ không đẩy cô ra, dù chết anh cũng sẽ không làm vậy.
“Giày đi có êm chân không?” Cô cười hỏi.
“Rất vừa chân.”
Ngụy Phong đứng dậy bật nhảy mấy lần, làm động tác lên bóng vào rổ thật ngầu: “Anh thấy mình lại đẹp trai hơn rồi.”
Lộ An Thuần nhìn thiếu niên có dáng xương mặt tuấn tú, đẹp trai rạng ngời trước mặt, đôi mắt cô đong đầy nụ cười dịu dàng: “Đúng, đúng, đúng.”
Những bông tuyết bay theo cơn gió đông lạnh thấu xương lách qua cửa sổ áp mái bay vào trong nhà, tan chảy trên người anh.
Cứ như thể… Tuyết đêm nay đều yêu anh tha thiết.
*
Nghỉ đông đến đúng theo lịch. Hôm có điểm thi cuối kỳ, Lộ An Thuần ngồi trong phòng nhìn chằm chằm phiếu điểm trên máy tính một lúc lâu, kiểm tra đi kiểm tra lại để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.
Xếp hạng chung của Ngụy Phong vượt trên cô!
Anh vượt qua cô rồi!
Nghĩa là, người đàn ông này không chỉ cưa đổ cô mà còn dùng viên đạn bọc đường mang tên tình yêu bất ngờ đánh úp khiến cô không kịp trở tay, thành tích của anh đã vượt qua cô, trở thành người xếp hạng cao nhất trong lớp.
Lộ An Thuần không thể nào chấp nhận nổi chuyện này, cô nhìn kỹ lại một lượt bảng xếp hạng thành tích từng môn học một.
Điểm môn Tiếng Anh và Ngữ Văn của Ngụy Phong tăng vượt bậc so với trước nhưng vẫn thấp hơn cô hai mươi mấy điểm.
Tuy nhiên, lần này các giáo viên Toán, Lý, Hóa cứ như cố ý rủ nhau không cho đám học trò được ăn Tết vui vẻ nên ra đề thi khó hẳn lên, hầu hết các bạn học trong lớp đều ngắc ngoải, ngay cả những bạn bình thường có thành tích các môn khoa học tự nhiên không tồi thì lần này cũng chết không kịp ngáp, trong đó có cả Lộ An Thuần.
Chỉ có điểm của Ngụy Phong là cho mọi người hít khói, ba môn Toán, Lý, Hóa đều đạt điểm tối đa, bất kể câu hỏi có biến thái quái gở khó nhằn cỡ nào, anh cũng đều tìm ra được cách giải đúng.
Không có gì lạ khi lần thi cuối kỳ này, tất cả các bạn trong trường đều bị ba môn Toán, Lý, Hóa đánh bại tan tác, riêng chỉ mình Ngụy Phong là có điểm số bỏ xa mọi người, không chỉ dư sức bù vào điểm của các môn học yếu hơn mà còn vượt mặt cả Lộ An Thuần, trở thành người đứng đầu.
Lộ An Thuần ôm máy tính, nhìn bài thi môn Lý bị đánh dấu đầy gạch đỏ của mình, rút ra kinh nghiệm xương máu, gửi tin nhắn cho Ngụy Phong…
Thuần: “Có lẽ chúng ta không hợp nhau.”
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “?”
Thuần: “Anh thật mưu thâm kế hiểm.”
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “??”
Thuần: “Anh cướp hạng một của em rồi, em ngốc quá, ngốc thật sự, vậy mà lại tin tưởng lời đường mật của anh.”
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: ...
Ngụy Phong để điện thoại di động xuống, đầu ngón tay bất đắc dĩ day trán, tiếp tục cầm tua vit sửa bảng bo mạch điện tử.
Cô gái này... Mặt nào cũng tốt, chỉ có điều rất kiêu ngạo, không thể chịu đựng được chuyện thành tích của anh cao hơn cô, lần nào thi xong cũng hục hặc cãi nhau với anh.
Thuần: “Không giải thích?”
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Xin lỗi, anh không hề định vượt mặt em.”
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Anh đã rất kiềm chế rồi, không ngờ em lại làm sai Toán, Lý, Hóa nhiều như vậy.”
Lộ An Thuần bị anh chọc tức tới độ suýt ngất xỉu.
Cô ngồi trước máy tính, kiểm tra lại các câu Vật lý làm sai, nghiêm túc vẽ sơ đồ phân tích.
Chẳng bao lâu sao, Ngụy Phong gửi cho cô vài tấm ảnh chụp bài phân tích chi tiết những câu Vật lý khó do anh tự làm, rõ ràng từng bước một, chữ viết nắn nót trên trang giấy nháp.
Mặc dù Lộ An Thuần khó chịu với anh nhưng cô vẫn mở ảnh ra xem.
Trật tự rõ ràng, logic chặt chẽ, những câu hỏi hóc búa khiến học sinh bình thường vắt hết óc suy nghĩ, anh chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể tìm ra hướng giải chính xác.
Lộ An Thuần tin tưởng tuyệt đối sau này anh nhất định sẽ trở thành kỹ sư hàng không vũ trụ ưu tú, bộ não của anh được sinh ra danh cho sự nghiệp khoa học.
Sau khi hiểu được mấy câu hỏi này, Lộ An Thuần đã hết giận rồi, không ngờ Ngụy Phong lại tự lao đầu vào chỗ chết gửi tin nhắn cho cô…
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Vợ à, em quá ngốc. [Đây là chuyện có thể nói ra được sao.]”
Thuần: “...”
Thuần: “Từ hôm nay trở đi, anh không còn vợ nữa. [Mỉm cười.]”
...
Lộ An Thuần đơn phương chiến tranh lạnh với anh gần nửa tháng, vừa khéo khoảng thời gian ấy Ngụy Phong cũng tìm được mấy việc làm thêm, trong tuần thì tới làm việc ở quán bi-a, cuối tuần tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, bận như đèn cù nên hai người cũng không có thời gian gặp nhau, anh chỉ còn cách ngày ngày dỗ dành cô qua điện thoại.
Lộ An Thuần thật sự rất khó dỗ, vừa khó chiều vừa tùy hứng, lại còn rất nóng tính.
Trong quá trình tiếp xúc với cô, Ngụy Phong dần dần phát hiện ra, sự dịu dàng, lịch sự của cô ở trước mặt mọi người chỉ là mặt nạ ngụy trang.
Khi cô tháo mặt nạ ra, cô để lộ cho anh thấy phương diện buồn vui thất thường, nhạy cảm, yếu ớt của cô, đây mới là bộ mặt chân thật nhất của cô.
Rất khó phủ nhận đây là kết quả do phải chịu áp lực và ngụy trang suốt một thời gian dài gây ra.
Ngụy Phong rất yêu thương cô.
Cho nên, cho dù anh không hề tốt tính nhưng ở trước mặt Lộ An Thuần, anh trở nên cực kỳ kiên nhẫn, dù dỗ không được cũng vẫn dỗ, dỗ không biết mệt.
Đêm khuya, Ngụy Phong lại tới dưới nhà Lộ An Thuần.
Cô nhìn thấy tin nhắn, vội vàng không kịp thay áo ngủ, khoác thêm áo phao lông vũ ăn, xỏ dép bông đi trong nhà, hấp tấp chạy ra ngoài.
Trong gió lạnh, thiếu niên vẫn đứng dưới những chiếc lá dây leo bên tường rào như mọi lần, bóng cây che khuất người anh, chỉ nhìn thấy hầu kết sắc bén nhô ra ở cổ.
Lộ An Thuần mở cửa hàng rào, trông thấy thấy bóng dáng Ngụy Phong cô đã không gặp gần nửa tháng trời.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên vóc dáng cao dong dỏng của anh, anh đeo khẩu trang màu đen, sống mũi cao thẳng đẩy lớp vải khẩu trang cao lên, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn cô.
Lộ An Thuần liều lĩnh chạy ra, tháo khẩu trang của anh ra, kiềm nén vươn tay lên, vuốt ve khuôn mặt điển trai của anh mà đã nhiều ngày rồi cô không được gặp.
Ngụy Phong có thể cảm nhận được sự nhớ nhung của cô dành cho anh.
Cô nhớ anh không chịu nổi nhưng ngày nào cũng giận dỗi với anh.
“Có phải anh không còn vợ nữa rồi phải không?” Anh nâng cằm cô lên, phách lối nhìn cô.
“Ừ, không còn.” Lộ An Thuần vẫn mạnh miệng, vừa nói vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt, cổ, hầu kết của anh...
“Em xấu tính.” Ngụy Phong bất đắc dĩ cầm tay cô, kề lên môi, hôn một cái.
Môi của anh khô mềm, cánh môi mỏng nhưng có đường nét rõ ràng. Thậm chí, Lộ An Thuần sắp không thể dằn nổi ham muốn được cắn nó.
“Anh đáng ghét thì có, em chưa từng bị xếp hạng hai bao giờ.”
“Lần sau thi tháng, anh sẽ kiềm chế một chút nhé.”
“Không được phép kiềm chế, em muốn đánh bại anh dù anh có dốc hết sức đi chăng nữa.”
“Anh chưa từng thấy cô vợ nào tùy hứng lại không tự biết mình biết ta như vậy.”
“Anh còn từng có những cô vợ thế nào nữa?”
Bàn tay của Ngụy Phong lần sờ xuống bên hông của cô, thấy cô không phản cảm, anh bèn nhấc lên, ôm cô vào lòng: “Không có, chỉ có em thôi…”
Lộ An Thuần ngửi thấy thứ mùi hỗn tạp của rượu và thuốc lá ám trên người anh nhưng nó không phải là mùi của anh mà là mùi ở chỗ làm của anh: “Anh mới vừa đi làm ở quán bi-a về à?”
Ngụy Phong buông cô ra, ngửi thử cánh tay của mình: “Anh muốn về đi tắm nhưng mà khuya quá rồi, anh sợ em ngủ mất, có phải ám mùi hôi sang người em rồi không? Vậy em đứng cách anh xa ra một chút.”
Lộ An Thuần nắm chặt gấu áo của anh, nhón chân lên, thân mật ngửi cổ anh: “Không sao.”
“Lộ An Thuần, hiện giờ anh cảm thấy, chúng ta nhất định phải học đại học chung một chỗ, tuyệt đối không thể yêu xa.”
“Vì sao?”
“Với cách em cãi nhau giận dỗi với anh thì yêu xa không đầy ba tháng, chúng ta sẽ tan tành ngay.”
Lộ An Thuần níu cổ áo của anh, đẩy anh ra: “Ý anh là em xấu tính lắm chứ gì?”
“Hơi hơi, không phải...” Anh thừa nhận, sau đó lại đổi giọng, quan sát sắc mặt của cô, cuối cùng hèn mọn nói: “Là anh không thể xa em được.”
“Đúng là anh không thể xa em được.”
“Hôn một cái đi.” Anh nhìn cô đầy khao khát.
Lộ An Thuần đưa bàn tay tới cho anh hôn mu bàn tay cô.
“Anh muốn hôn chỗ này.” Ngón tay thô ráp của anh áp lên viền môi dưới của cô.
“Không được.”
Đúng lúc này, một ánh đèn xe lóe lên, Lộ An Thuần hoảng hốt phát hiện ra chiếc xe Alphard bảy chỗ của Lộ Bái đã tới cửa khu chung cư.
“Ba em về rồi! Ngụy Phong, anh phải về đi!”
Ngụy Phong hôn mạnh ngón tay cô, quay người rời đi như bóng sói thoáng hiện lên trong màn đêm chỉ vài phút sau đã biến mất vào trong màn sương mù dày đặc.
Lộ An Thuần cầm tay phải của mình, đầu ngón tay vẫn còn vương lại cảm giác nóng hổi từ nụ hôn của anh, trái tim đập loạn nhịp.