[free]_tình yêu của chúng ta

Ngụy Phong đi một mình trên con đường ướt dầm dề lúc nửa đêm.
 
Xung quanh anh là những ngôi nhà cũ được xây dựng theo lối kiến trúc phổ biến vào những năm tám mươi nằm san sát đan vào nhau; xa xa bên kia bờ sông là ánh đèn thành phố rực rỡ tỏa ra từ những ngôi nhà cao tầng như thể một giấc mơ hoang đường không hợp lẽ phân chia nơi này thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
 
Giờ tan làm ca làm thêm buổi tối thường sau mười hai giờ đêm, anh đã rất quen với chuyện đi lại trong thành phố vào buổi đêm, nhìn những quán bán mì hoặc đồ nướng ven đường nhẹ nhàng bốc lên những làn khói mơ màng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những lúc thế này, như bao người khác, Ngụy Phong cũng suy nghĩ rất nhiều. chuyện trong đầu.
 
Anh cảm thấy nhiều khả năng anh sẽ trở thành một chàng trai khối tự nhiên không có nhiều cảm xúc phức tạp kiểu này nhưng anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã hay suy nghĩ nhiều, đa sầu đa cảm.
 
Sau ngày đổ tuyết, trời tiếp tục mưa dầm liên miên nhiều ngày, nhiệt độ không khí sắp xuống dưới mốc không độ. Anh rất ghét những đêm mưa lạnh giá thế này, ghét cảm giác lạnh buốt khi mưa phả vào mặt.
 
Bởi vì cái rét sẽ khiến người ta vô cùng khao khát có một ngôi nhà nhỏ che chở cho mình.
 
Trong ký ức tuổi thơ của anh, có một vài cảnh tượng hết sức rõ ràng. Đó cũng là một đêm đông lạnh giá, anh và mấy đứa trẻ sống ở khu dân cư gần trại trẻ mồ côi chơi đuổi bắt nô đùa với nhau, sau đó bọn họ được ba mẹ lần lượt mang về nhà, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh đứng trong con ngõ nhỏ lạnh lẽo.
 
Sau đó, anh chầm chậm trở về trại trẻ mồ côi, đi ngang qua một ngôi nhà trong con ngõ nhỏ, ô cửa sổ của nhà họ phủ mờ sương, anh trông thấy ba mẹ và con cái ngồi quây quần bên nhau, vui vẻ hòa thuận cùng ăn bữa tối, kênh truyền hình đang phát bản tin thời sự.
 
Không hiểu tại sao… Cảnh tượng ấy như bị sao lưu vào trong ổ cứng của não anh, mỗi khi anh thấy trời lạnh là trong đầu lại hiện lên khung cảnh này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là ấn tượng ban sơ nhất của anh về gia đình.
 
Ngụy Phong đá văng lon nước rỗng nằm gần chân mình, chiếc lon kêu lách cách giòn tan bên trong con ngõ nhỏ vắng lặng, tiếng chó sủa vang lên ở đằng xa.
 
Tiếng chuông điện thoại réo rắt cất lên, Ngụy Phong nhìn thấy hai chữ nhảy múa trên màn hình…
 
Cô cả.
 
Anh dựa lưng vào cột đèn, nghe điện thoại: “Vợ à, giờ đã một giờ rồi.”
 
“Anh vẫn chưa về tới nhà à?”
 
“Vẫn chưa, anh đang tản bộ, suy nghĩ mấy chuyện.”
 
“Suy nghĩ chuyện gì?”
 
“Suy nghĩ về mình.”
 
Lộ An Thuần không hỏi sâu hơn, cô biết bạn trai mình đa sầu đa cảm, không phải trai tự nhiên thông thường.
 
“Ngụy Phong, thực ra em cũng đang tự hỏi một vấn đề.”
 
Có lẽ vì đêm đã rất khuya nên giọng cô cũng nhỏ nhẹ: “Em rất tò mò không biết anh làm thế nào vào được khu biệt thự Giang Đinh, theo như lời cụ nuôi chó hàng xóm nhà em kể thì ở góc tường phía đông nam có một cái lỗ chó chui, người ta đã khiếu nại với ban quản lý khu dân cư lâu lắm rồi nhưng chưa thấy họ giải quyết, trong đầu em không khỏi tưởng tượng ra một vài cảnh ảnh hưởng khá nghiêm trọng tới hình tượng của anh… Anh có muốn giải thích gì với em không?”
 
Ngụy Phong cười khẽ: “Đúng vậy, anh cũng trông thấy cái lỗ đó, nó còn khá to nữa.”
 
“Quả nhiên... Ngụy Phong, hình tượng của anh trong lòng em bớt lung linh rồi đó.”
 
“Cách lỗ chó chui hai mươi mét có một cây ngân hạnh, cây vươn cành vào tận trong khu chung cư, chỗ đó lại không có camera giám sát, hơn nữa khéo ở chỗ, tài leo cây của anh cũng không tồi.”
 
“Sao nghe như anh vừa mới bịa ra cái cớ này vậy.”
 
“Nếu không thì để lần sau anh biểu diễn cho em xem nhé?”
 
Lộ An Thuần cười khẽ như thể đang thoải mái nằm trên giường, cầm trên tay chiếc điện thoại hàng nội địa anh đưa cho cô, âm lượng của loa rất to.
 
Ngay cả tiếng hít thở khe khẽ… Cũng có thể nghe thấy rất rõ.
 
“Em có ước nguyện gì cho sinh nhật mười tám tuổi không?” Anh hỏi cô.
 
“Muốn xem anh chui lỗ chó có được không?”
 
“Anh chui lỗ cho xong, mất hết hình tượng, sau đó sẽ bị đá.”
 
“Ồ, chuyện này anh cũng biết à…”
 
“Vì sao em toàn nghĩ tới chuyện chúng ta chia tay vậy?”
 
Lộ An Thuần nói đầy đường hoàng: “Bởi vì tại anh mà thứ hạng của em bị giảm… Một bậc! Đây là chuyện rất nghiêm trọng.”
 
“Học tập quan trọng hơn anh à?”
 
“Ngụy Phong, anh nghĩ gì vậy? Anh có thể sánh bằng học tập được sao?”
 
“...”

 
Ngụy Phong không còn gì để nói, anh thi được hạng một cũng không phải là chuyện anh muốn, ai mà ngờ được điểm các môn khoa học tự nhiên lần này hạ gục được tất cả mọi người trong lớp, kể cả Lộ An Thuần.
 
“Ba em đi công tác về rồi à?”
 
“Ừm, về nhà ngủ một tối, mai lại đi, dự án của ông ta ở chỗ khác có vẻ rất bận.”
 
“Cuối tuần anh được nghỉ, anh dẫn em tới một chỗ, em có thời gian rảnh không?”
 
“Chỗ nào?”
 
“Một chỗ em chưa tới bao giờ.”
 
“Vậy anh mang đề Vật lý theo nhé, à, cả Toán nữa.”
 
“...”
 
“Được.”
 
*
 
Thực ra là hôm đó, lúc làm việc ở quán bi-a, Chúc Cảm Quả đưa cho anh xem một tờ bướm quảng cáo, trên đó có năm chữ…
 
Phòng chơi game cho cặp đôi.
 
Màn hình led đèn neon màu hồng đào trông có vẻ rẻ tiền, Ngụy Phong xem sơ qua, sau đó nhíu mày.
 
Chúc Cảm Quả nói, giờ đi hẹn hò xem phim đã quá lỗi mốt rồi, dạo phố cũng chẳng có gì hay ho, chơi trốn thoát khỏi mật thất thì lại quá đông người, không hợp để kiến tạo bầu không khí mập mờ, hơn nữa đi có đôi có cặp còn thường hay bị ghét…
 
Chi bằng dẫn cô tới “Phòng chơi game cho cặp đôi” thử xem sao, vừa hẹn hò được, vừa chơi game được, một mũi tên bắn chết nhiều con chim.
 
Ngụy Phong nhìn tờ bướm, cảm thấy nó có vẻ hơi low: “Trò này có hợp pháp không vậy?”
 
“Tuyệt đối hợp pháp.”
 
“Hình như cô ấy không chơi game.”
 
“Không chơi game lại càng tuyệt!”
 
Chúc Cảm Quả cười xấu xa khiến Ngụy Phong cảm thấy trò này không được nghiêm túc cho lắm, anh không muốn dẫn Lộ An Thuần tới đó.
 
Thế nhưng đêm nay, sau khi đi gặp nhau về, trong lòng Ngụy Phong nhen nhóm một ngọn lửa xấu xa.
 
Anh muốn thử ở riêng một chỗ với Lộ An Thuần.
 
Chiều hôm sau, anh đón được Lộ An Thuần ở làn đi bộ trước cửa ga tàu điện ngầm.
 
Cô mặc váy mùa đông, khoác áo bóng chày, trang điểm theo phong cách chuyên dành cho các buổi hẹn hò vô cùng xinh đẹp, lên đồ theo lối trong sáng, giống như búp bê cất trong hộp kính.
 
Dựa vào cách ăn mặc và trang điểm của cô, có thể nhận ra cô hết sức chờ mong buổi hẹn họ này. Trước đây, Ngụy Phong chưa từng thấy cô làm dáng như vậy bao giờ… Ngay cả móng tay cũng được chăm sóc cẩn thận, quét một lớp bột nhũ mỏng.
 
Tất cả những điều này là vì anh.
 
Thấy Ngụy Phong nhìn cô chăm chú không chớp mắt, Lộ An Thuần nghiêng đầu cười một tiếng, kéo nhẹ tay áo của anh: “Sao vậy? Không nhận ra à?”
 
“Thế này thì long trọng quá.”
 
“Không phải rất bình thường sao?” Lộ An Thuần nói: “Em vẫn luôn rất đẹp mà.”
 
“Vâng vâng vâng.”
 
“Nghe giọng anh kìa, rõ là miễn cưỡng.”
 
Ngụy Phong cố gắng nhịn, không cong môi cười, giấu một tay vào trong túi áo, lười biếng bước xuống cầu thang, đi xuống quảng trường ngầm dưới lòng đất.
 
Lộ An Thuần đi theo anh.
 
Thành phố C có rất nhiều quảng trường ngầm dưới lòng đất giống như thành phố ngầm nằm chằng chịt ngang dọc, có rất nhiều cửa hàng với chủng loại phong phú, có tất cả mọi thứ, cửa hàng trang sức, quán làm nail, quầy ăn vặt…
 
Lộ An Thuần nhìn những cửa hàng mọc san sát nối tiếp nhau cửa hàng và dòng người ồn ào hò hét, mới đầu, cô còn tưởng anh định đưa cô đi dạo phố. Cô vừa đi vừa nghỉ, chọn tới chọn lui. Ngụy Phong lại kéo cô đi tiếp, dường như có đích đến khác.
 
Cuối cùng, sau khi đi qua những ngã rẽ quanh co, Ngụy Phong dừng lại ở một nơi tên là “Phòng chơi game dành cho cặp đôi Chiếc Tổ Tình Yêu”.
 
Tên quán khiến Lộ An Thuần như bị sét đánh cháy khét quá lửa, bên trong cháy đen, bên ngoài vẫn còn sống.
 
Cô trơ mắt nhìn một đôi tình nhân thân mật ôm nhau sóng vai đi vào trong quán, nam ôm eo nữ, hai người vừa đi vừa hôn nhau.
 

So với bọn họ, cô và Ngụy Phong thực sự quá xa cách, ngay cả đi dạo phố cũng phải chia ra một người đi trước, một người đi sau…
 
Cô quay qua nhìn Ngụy Phong, ma xui quỷ khiến Ngụy Phong ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác, tránh né cái nhìn của cô.
 
Anh cố gắng nhịn cười, nhịn thực sự rất vất vả.
 
“Anh nói muốn dẫn em tới một nơi em chưa từng tới bao giờ chính là nơi này đấy à?”
 
“Ừm, trước đây em từng tới nơi này chưa?”
 
“Đúng là chưa nhưng mà…” Lộ An Thuần thật sự không biết phải nói gì: “Thế này thì chẳng thà đi xem phim còn hơn.”
 
“Vì sao?”
 
“Thì… Không hợp.”
 
“Anh đâu có ý gì khác đâu.” Ngụy Phong đút tay vào túi quần, ngước lên nhìn dòng chữ lớn màu hồng đào “Phòng chơi game dành cho cặp đôi Chiếc Tổ Tình Yêu”, chủ động làm rõ lập trường: “Nếu như em muốn đi dạo phố thì cũng được thôi, em có muốn tới Hồng Nhai Động chơi không, anh đi với em.”
 
“Chỗ này để làm gì vậy?”
 
“Em đọc tên đi, phòng chơi game, đương nhiên là để chơi game rồi.”
 
“Chỉ chơi game thôi sao?”
 
“Em muốn làm gì khác à?”
 
“Em không hề nghĩ như vậy!”
 
“Ồ, vậy vào xem thử đi là biết có thể làm gì khác hay không.” Ngụy Phong cố gắng nói sao nghe thật nhẹ nhàng, như thể mình chẳng để tâm chút nào: “Tùy em chọn.”
 
Dường như Lộ An Thuần nhìn thấu suy nghĩ của anh, anh chỉ giả vờ thôi… Nhưng vì anh rất ít khi nói dối nên giả vờ không giống thật lắm.
 
Ít nhất, ở trước mặt “bậc thầy nói dối” Lộ An Thuần, lòng dạ gian trá của Ngụy Phong thực sự trần trụi như người không mặc gì trên người vậy, nhìn thấy rõ mười mươi, không sót gì.
 
Cô cười đẩy người anh một cái: “Cái đồ nhà anh…”
 
Cuối cùng, Ngụy Phong cũng không nhịn được, cúi đầu cười: “Tùy em thật đó, anh thì sao cũng được.”
 
Lộ An Thuần nhìn mấy chữ lớn màu hồng đào đầy mập mờ, thò đầu vào trong quán nhìn thử.
 
Trong quán rất yên tĩnh, khách hàng đều ngồi riêng trong phòng của mình, không nghe thấy chút động tĩnh nào.
 
Cô thờ ơ nhún nhún vai: “Dù sao cũng đã đến đây rồi, chúng ta vào xem đi.”
 
...
 
Hai người thuê một phòng riêng, giá cả ngang với phòng khách sạn, đương nhiên, cơ sở vật chất bên trong căn phòng này cũng không khác khách sạn là bao, một chiếc giường tatami lớn sạch sẽ, hai chiếc máy tính màn hình rộng, ngoài ra còn có sô pha, phòng vệ sinh…
 
Điểm khác biệt duy nhất của căn phòng này so với phòng khách sạn chính là trên bàn làm việc có thêm hai chiếc máy tính, chỉ vậy thôi.
 
Vừa vào phòng, Ngụy Phong đã cảm thấy ý tưởng này… Đúng là tệ hại.
 
Lần đầu hẹn hò đã đưa cô đi thuê phòng, dù có thêm hai chữ “chơi game” thì nó vẫn là khách sạn!
 
Anh đúng là bị ngu mới tin lời Chúc Cảm Quả, hối hận chết mất.
 
“Thôi, chúng ta đi dạo Hồng Nhai Động đi.” Ngụy Phong đề nghị.
 
Lộ An Thuần tò mò thăm quan căn phòng: “Thế chẳng phải lãng phí tiền phòng hay sao?”
 
Cô mở cửa phòng vệ sinh, trông thấy có bồn tắm và vòi hoa sen, quay đầu nhìn Ngụy Phong, nói: “Không ngờ lại có cả chỗ tắm rửa.”
 
“Đương nhiên phải có rồi.”
 
“Nhưng đây không phải phòng chơi game sao? Sao người ta lại tới đây tắm rửa?”
 
Ngụy Phong nhếch môi: “Đây thực sự là một vấn đề… Đáng suy ngẫm sâu xa.”
 
Nhân lúc Lộ An Thuần không chú ý, anh nhanh tay rút khăn giấy che khay đựng bao cao su ở đầu giường lại.
 
Lộ An Thuần đi thăm quan quanh phòng một vòng, dường như cuối cùng cô cũng phát hiện ra vấn đề: “Ngụy Phong, đây là khách sạn thôi mà, sao lại gọi là phòng chơi game dành cho cặp đôi?”
 

“Vậy chúng ta đi Hồng Nhai Động nhé?” Anh chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
 
“Không đi, đông người lắm.” Lộ An Thuần lười biếng ngồi xuống chiếc ghế công thái học: “Em thà ngồi đây chơi game còn hơn.”
 
Chơi game, ý tưởng này cũng không tệ.
 
Ngụy Phong mở máy tính cho cô, hỏi: “Bình thường em hay chơi game gì?”
 
“Em rất ít khi chơi game, không biết nữa.”
 
“Vậy em thích chơi thể loại gì, đối kháng, tương tác, xây dựng,… Hay là chơi bài?”
 
“Em thích chơi thể loại xây dựng căn cứ, không thích chơi chém giết.”
 
Ngụy Phong ngẫm nghĩ, lập tức mở giao diện của Steam*, đăng nhập tài khoản của mình, download một game tên là Rimworld, rất chân thành đề cử với cô: “Em chơi thử game này đi, hay lắm.”
 
*Steam: là một nền tảng phân phối trực tuyến, quản lý bản quyền kỹ thuật số, trò chơi điện tử nhiều người chơi và dịch vụ giao tiếp xã hội trên nền internet phát triển bởi Valve Corporation.
 
“Em không biết chơi.”
 
“Anh dạy cho.”
 
Ngụy Phong đứng bên cạnh cô, rất kiên nhẫn hướng dẫn cô chọn địa điểm hạ cánh, chọn thuộc tính ban đầu, chọn địa hình game, lần lượt giới thiệu cho cô làm quen tất cả mọi thứ.
 
Đây là một game xây dựng căn cứ trên một hành tinh xa xôi bị bỏ lãng quên, người chơi cần phải xây dựng căn cứ ở nơi hoang vu này, phát triển khoa học, cuối cùng chế tạo tên lửa rời khỏi đây, làm đến đó là coi như hoàn thành trò chơi.
 
Nhờ sự kiên nhẫn hướng dẫn của anh, Lộ An Thuần dần dần học được cách chơi, tiếp tục say sưa chơi tiếp.
 
Ngụy Phong không định ngồi chơi game khác của riêng mình, anh ngồi chéo bên cạnh cô, hướng dẫn cô xây dựng các công trình…
 
“Anh đề nghị phát triển theo hướng quân sự hóa, cướp bóc là cách nhanh nhất để phát triển một nền văn minh.”
 
“Em không thích.” Lộ An Thuần lập tức từ chối: “Em muốn phát triển một cách hòa bình.”
 
Anh thấy bên ngoài căn cứ có người chết, lập tức nói: “Người này chết rồi, ở trên hành tinh hoang vu, đừng để lãng phí tài nguyên, em có thể sử dụng thi thể này làm đồ ăn cho động vật.”
 
“Trời ơi, Ngụy Phong, anh biến thái quá.”
 
“...”
 
“Đây chỉ là game thôi.”
 
Ngụy Phong thấy cô xây một ngôi mộ cho người ta, còn định kỳ sai người tới khóc tang cho người đã khuất thì hiểu ra phương châm của cô: “Em muốn theo đuổi phương hướng Đức Mẹ từ bi.”
 
“Chẳng lẽ không nên sao?”
 
“Vợ anh vui là được.”
 
Lộ An Thuần cười, tiếp tục xây dựng căn cứ. Một lát sau, Chúc Cảm Quả nhắn tin cho Ngụy Phong…
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Tình hình sao rồi? Đã chơi chưa? [Cười gian.]”
 
Ngụy Phong chụp ảnh màn hình chơi game gửi cho Chúc Cảm Quả: “Bọn tôi sắp xây xong căn cứ rồi.”
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Không! Phải! Chứ! Bọn cậu chơi game thật đấy à?”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Tới phòng chơi game không chơi game thì làm gì?”
 
Chú Dế Dũng Cảm: “Cậu giả vờ ngây thơ cái gì chứ? [Mỉm cười.]”
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “[Mỉm cười.]”
 
Một lát sau, Lộ An Thuần nhụt chí tháo tai nghe ra, quay đầu nói với Ngụy Phong: “Quân địch phái quân đội tới tấn công em, trụ sợ của em bị bọn chúng cướp bóc, đốt trụi, giết sạch.”
 
“Anh đã nhắc nhở em từ trước rồi, chọn phát triển theo hướng quân sự hóa đi.” Ngụy Phong reset lại game cho cô: “Em chọn độ khó cấp Địa Ngục nên đương nhiên chơi theo kiểu Đức Mẹ từ bi không thể có kết cục tốt đẹp rồi.”
 
“Em không thích chém giết, em muốn thế giới hòa bình.”
 
“Nhưng em lúc nào cũng bạo lực gia đình với anh.”
 
“Chứng tỏ vấn đề không phải là tại em mà là tại anh.” Lộ An Thuần dùng đầu ngón tay đẩy khuôn mặt đáng ghét của anh ra: “Tại anh quá ngứa đòn, ngay cả một cô gái dịu dàng, lương thiện như em cũng không thể chịu nổi anh.”
 
“Ồ.” Ngụy Phong lơ đễnh: “Reset xong rồi, em chơi tiếp không?”
 
“Không chơi, mệt lắm.”
 
Ma xui quỷ khiến, Ngụy Phong bỗng hỏi: “Vậy em có muốn lên giường nằm một lát không?”
 
Hỏi xong, hai người nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương một vài tin tức đầy ẩn ý sâu xa, bầu không khí hài hòa vừa gây dựng được lập tức trở nên lúng túng.
 
Lộ An Thuần đứng dậy bước tới chỗ chiếc giường tatami, ngồi xuống: “Em nằm thì anh có đánh lén em không?”
 
“Sao anh lại đánh lén em?”
 
“Không biết nữa, em có cảm giác đó là một hành vi nguy hiểm.”
 
“Thử xem.” Khóe môi Ngụy Phong mỉm cười, anh ngồi bên bàn, thản nhiên nhìn cô.
 
Lộ An Thuần nhìn chằm chằm đôi chân dài của anh một lúc lâu, cô cảm thấy chắc sẽ không sao nên nằm xuống chiếc giường tatami.

 
Ngụy Phong lập tức đứng dậy, rời khỏi bàn, một giây sau, Lộ An Thuần lập tức có phản ứng đáp trả, cô đứng dậy đề phòng, dịch về sau hai bước.
 
“...”
 
Ngụy Phong lại chỗ ngăn tủ, vặn một chai nước khoáng, quay đầu nhìn Lộ An Thuần: “Có phải em quá căng thẳng không? Thả lỏng đi.”
 
Lộ An Thuần ngồi xuống lại, dựa người vào gối ôm: “Em cảm thấy chúng ta vẫn chưa thân lắm đâu.”
 
“Đồng ý.”
 
Ngụy Phong ném một chai nước khác cho cô, kiềm chế ngồi xuống cạnh cô, cầm điều khiển mở ti-vi, bật một chương trình ghép đôi, sau đó ngồi xem say sưa.
 
Lộ An Thuần ngồi lại gần anh, hai người cùng nhau xem ti-vi, hưởng thụ khoảng thời gian ở bên nhau hiếm có này.
 
“Ngụy Phong, anh thích xem chương trình ghép đôi à?”
 
“Ừm.”
 
“Vì sao?”
 
“Anh thích xem những người thích nhau về với nhau, hai người cùng thích nhau được ghép thành một đôi khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc.”
 
Lộ An Thuần giật mình nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh.
 
Góc nghiêng của anh trông rất sắc sảo, đôi mắt đen láy ẩn trong khung xương mày cao, không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
 
Đôi khi, Lộ An Thuần cảm thấy người dũng cảm đơn độc như anh là ngọn núi khó chinh phục nhất trên thế gian này.
 
Đôi khi... Cô lại cảm thấy anh gần trong gang tấc, đơn thuần và ngây thơ.
 
“Nhưng những show giải trí ghép đôi này… Đều có kịch bản dàn dựng sẵn mà, không phải thật đâu.” Lộ An Thuần cố gắng giải thích cho anh hiểu: “Hồi xưa người ta từng vạch trần chuyện này trên mạng rồi, ai chọn ai, ai không chọn ai đều đã được đạo diễn sắp xếp ngay từ đầu.”
 
Đôi mắt hẹp dài của Ngụy Phong liếc nhìn cô: “Em đừng thuyết âm mưu vậy chứ.”
 
“...”
 
Được được được!
 
Tin hay không thì tùy anh.
 
Hai người ngồi xem show giải trí với nhau được một lát, Lộ An Thuần lại hỏi: “Rốt cuộc hôm nay anh dẫn em tới đây để làm gì?”
 
“Anh thực sự không nghĩ gì nhiều đâu.” Ngụy Phong trả lời chân thành: “Thuận theo tự nhiên thôi.”
 
“Không mong chờ gì à?”
 
“Có chứ nhưng em vẫn còn trẻ con lắm, anh mà nghĩ linh tinh thì có vẻ cầm thú quá.”
 
“Em chỉ nhỏ hơn anh có mấy tháng thôi!”
 
Lộ An Thuần tin tưởng từng câu anh nói vì anh thực sự không giỏi nói dối, nhất là ở trước mặt “bậc thầy nói dối”.
 
Cô thoải mái nằm gối đầu lên đùi Ngụy Phong: “Nằm vậy được không?”
 
“Không sao.”
 
Lộ An Thuần nằm trên đùi anh nghịch điện thoại, anh tiếp tục xem chương trình ti-vi cho dù chẳng tập trung.
 
Người yêu nhau về với nhau không thể khiến Ngụy Phong cảm thấy hạnh phúc nữa, hạnh phúc lớn nhất của anh là sự tin cậy và dựa dẫm không gì sánh kịp mà Lộ An Thuần trao cho anh.
 
Anh nhẹ nhàng vén vài lọn tóc mái che trán của cô ra sau mang tai, ngón tay khe khẽ vuốt ve làn da non mềm của khuôn mặt cô.
 
Lộ An Thuần bỗng đưa màn hình điện thoại cho anh xem: “Ngụy Phong, tháng tư tới Đại học Công nghiệp Hàng không Bắc Kinh tổ chức tự tuyển sinh, huy chương vàng giải Stein môn Vật lý được cộng điểm đấy, anh có muốn thử không?”
 
Ngụy Phong cầm điện thoại, di ngón cái trên màn hình, đọc thể lệ tuyển sinh: “Anh không thích miền Bắc, lạnh lắm.”
 
“Tùy anh, dù sao em cũng chỉ đưa ra chút kiến nghị nho nhỏ vậy thôi.”
 
Lộ An Thuần nằm ngang, đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn anh đầy vô tội: “Chính anh cũng từng nói nếu như chúng ta yêu xa thì có lẽ không thể cầm cự nổi ba tháng mà. Đương nhiên, em nói vậy không phải để uy hiếp anh, cũng không phải bắt ép anh, anh có thể chọn thành phố anh thích, không sao cả, cuộc đời dài như vậy, ai dám chắc mối tình đầu chắc chắn sẽ đi tới kết thúc viên mãn đâu chứ. Anh yên tâm, chia tay rồi chúng ta vẫn có thể làm bạn, em cũng sẽ không chặn anh khỏi vòng bạn bè của em.”
 
“...”
 
Ngụy Phong sao chép đường link rồi mở WeChat của cô, dán đường link vào khung chat, gửi cho anh: “Anh có bảo là không đi đâu, nói nhiều.”
 
“Thái độ của anh như vậy là không được, còn để em phải hỏi anh nữa, anh si mê em thì anh phải chủ động hỏi xem em định thi ở đâu chứ?”
 
“Ông đây không si mê em.” Ngụy Phong rất kiên cường nói: “Anh cũng có kế hoạch và mục tiêu của riêng mình.”
 
Lộ An Thuần lập tức ngồi dậy, nói còn kiên cường hơn: “Vậy anh không thi Đại học Công nghiệp Hàng không Bắc Kinh đúng không? Nếu anh nói không thi thì em sẽ không nhắc lại với anh nữa!”
 
Hai người giằng co mấy giây, Ngụy Phong chủ động nhận lỗi, cầm tay cô đưa lên môi hôn một cái.
 
Mặt anh cau có…
 
“Phiếu báo danh... Anh đã nộp từ tuần trước rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận