[free]_tình yêu của chúng ta

Nguỵ Phong có chút xấu hổ tắt màn hình điện thoại.
 
Lộ An Thuần chỉ biết cúi đầu cười không ngớt, cuối cùng cô lấy tay che miệng, cười đến mức muốn gãy lưng.
 
Nguỵ Phong nhìn cô, đưa tay xoa xoa đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mỗi lần anh không có gì để nói, anh thích vò rối tung tóc của cô.
 
Lộ An Thuần né tránh, hất tay anh ra, trên mặt vẫn còn nụ cười ranh mãnh.
 
"Em còn cười thành ra thế này." Nguỵ Phong không nói nên lời: "Chẳng phải một cô gái bình thường khi đụng đến những chủ đề kia đều đỏ mặt tim đập bụm mặt bỏ chạy hay sao?"
 
"Nguỵ Phong, anh đừng quên, em là fan của Quyền Du, đã từng nhìn thấy các mặt trong xã hội mà, sao có thể thẹn thùng bụm mặt chạy đi chứ?"
 
"Cũng đúng."
 
Nguỵ Phong tự giác đi đến bên cạnh cô, cùng cô kề vai sánh bước trên con đường bạch quả đã đi qua không biết bao nhiêu lần trong khuôn viên trường.
 
Kỳ thi đại học kết thúc, có lẽ đây là lần cuối bọn họ đi trên con đường rợp bóng lá bạch quả này. Lộ An Thuần đi rất chậm, như thể cô đang khắc ghi từng giây từng phút khi đi trên con đường này với anh vào trong trí nhớ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em thi được không?" Nguỵ Phong hỏi.
 
"Không chắc lắm, năm nay môn Toán khó thật đấy."
 
"Khó lắm sao?"
 
"Được rồi Nguỵ Phong, dừng chủ đề này đi, nếu không anh sẽ bị đánh lần nữa đấy."
 
Nguỵ Phong khẽ mỉm cười, không nói nữa.
 
Lộ An Thuần vừa đi vừa dùng cùi chỏ đụng anh: "Anh đó, đúng là cái đồ ngốc mà, vậy mà còn lên mạng hỏi loại câu hỏi này, sẽ có dân mạng nào trả lời anh ư?"
 
"Thật sự có người trả lời lại mà."
 
"Người ta nói thế nào?"
 
"Anh còn chưa kịp đọc đã bị em cắt ngang, bây giờ đọc đây."
 
"Không được đọc!" Lộ An Thuần đè điện thoại của anh xuống: "Không cho phép anh học những thứ này... Anh không được dùng mấy cái kỹ năng, mẹo vặt linh tinh này với em, anh cũng không được nói những lời ngon tiếng ngọt kia."
 
Nguỵ Phong nghe lời bỏ điện thoại vào túi, liếc nhìn cô gái bên cạnh chỉ cao đến ngực anh: "Vậy anh có thể hỏi thẳng em không?"
 
"Anh hỏi thử đi."
 

Nguỵ Phong dừng bước, anh hắng giọng một cái, trịnh trọng hỏi: "Lộ An Thuần, liệu em có thể cùng anh tạo ra một câu chuyện có thể bị "ăn gạch" hay không?"
 
"Câu trả lời của em là, go die." Cô dùng túi xách đánh vào người anh, nở nụ cười bỏ chạy.
 
Nguỵ Phong cũng cười, chỉ hai ba bước đuổi kịp cô: "Không được thì thôi, thế mà em còn trù ẻo anh."
 
Lộ An Thuần cũng chỉ buột miệng nói ra, thật ra cô cũng có hơi mê tín, hôm nay vừa thi đại học xong, cô vội vàng "xì xầm" mấy tiếng, chắp tay thầm cầu nguyện các thần linh trên trời, thậm chí cả Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không nữa…
 
"Không phải em cố ý mà, anh đừng trách em, anh Phong của em sẽ sống lâu trăm tuổi."
 
"Không cần sống lâu trăm tuổi." Nguỵ Phong gần như không chút suy nghĩ buột miệng nói: "Em chết rồi, anh sẽ chết theo em."
 
"..."
 
Lộ An Thuần quả thật bị anh chọc cho tức chết, cô cấu anh rồi cũng "hừ hừ" vài cái: "Cảnh báo chia tay Ngụy Phong!"
 
"Đã nhận."
 
Lộ An Thuần kiễng chân, xoa xoa đầu anh coi như một cách trừng phạt.
 
Nguỵ Phong nghiêng đầu tránh đi: "Đừng sờ đầu anh."
 
"Có cái gì trên người của anh mà em không sờ được sao?"
 
Đôi mắt anh liếc nhìn dáng vẻ ngay thẳng của cô gái, mấy giây sau, cuối cùng anh cũng tự giác cúi đầu giống như một chú chó con được khoác lớp lông mềm mại để cô xoa đầu: "Không có."
 
Lộ An Thuần rất không khách sáo xoa xoa vài cái, để báo món "thù lớn" trước đây anh vẫn luôn xoa đầu mình. Thấy vẻ mặt của Nguỵ Phong không được tự nhiên, cô hỏi: "Anh không thích bị người ta xoa đầu hả?"
 
"Ừm."
 
"Tại sao?"
 
"Hồi nhỏ hay bị đánh, đầu là nơi người ta đánh nhiều nhất, cho nên anh không thích bị đụng vào."
 
"..."
 
Lộ An Thuần có chút bất đắc dĩ, trong lòng cô mềm nhũn, lực tay cũng nhẹ đi rất nhiều. Cô giống như vuốt lông chó, sờ bộ tóc ngắn còn xoã tung hơn lông chó của anh.
 
Sờ tóc của anh thực sự rất thoải mái, những chiếc gai ngắn phía trên ngọn cứng cáp, trong khi phần dài hơn một chút phía trên thì lại mềm, còn có chút lành lạnh.
 
"Nguỵ Phong, sau này mọi thứ sẽ tốt thôi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, không ai dám bắt nạt anh nữa."
 
Hôm nay Nguỵ Phong thật sự ngoan ngoãn như một chú chó lông vàng to lớn, anh tựa cằm lên bờ vai gầy của cô, vòng tay qua người ôm cô thật chặt.
 
"Bà xã."
 

"Ừm."
 
Anh vùi đầu vào vai cô, hít một hơi thật sâu rồi dùng sức ôm thật chặt, gần như muốn ấn cô vào trong cơ thể của mình.
 
"Lộ An Thuần, lời em nói rằng sẽ luôn ở bên anh, anh sẽ nhớ kỹ, em không được gạt anh đâu đấy."
 
Cái ôm thật chặt của anh cho cô can đảm không gì sánh nổi, thật sự cho dù có chết thì cô cũng muốn chết cùng anh.
 
"Ngụy Phong, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa chúng ta."
 
"Nói linh tinh." Anh mắng một tiếng.
 
"..."
 
Lộ An Thuần vừa định mắng ngược lại anh thì cô bỗng nhiên bị anh cắn vào tai, cơ thể cô khẽ run lên, sau đó bên tai lại nghe thấy anh nhấn mạnh một câu…
 
"Chết, cũng không được."
 
*
 
Ban cán sự đã đặt chỗ để đi ăn lẩu sau đó gửi vị trí cho cả lớp, ở trong nhóm chát nhao nhao gọi mọi người nhanh chóng đến ăn, nói thầy Chúc chủ nhiệm cũng đã đến rồi.
 
Nguỵ Phong chở Lộ An Thuần bằng xe máy đến đó, anh còn phải về làm bữa tối cho nhóc con kia, sau đó còn giám sát bài tập về nhà của cậu nhóc, anh chỉ nói chút nữa sẽ quay lại sau.
 
Tối nay tất cả các thí sinh dự kỳ thi đại học trong thành phố đều chè chén no say. Khi Lộ An Thuần và Nguỵ Phong đến nhà hàng lẩu, trong nhà hàng còn có một số lớp khác đang dùng tiệc, toàn bộ nhà hàng lẩu toàn là những gương mặt trẻ trung.
 
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, giống như lò xo ép lâu ngày đột nhiên bung ra, trong lúc thả lỏng nhất cũng có chút hoảng hốt không biết nên làm thế nào. Ngay cả những học sinh thường ngày ít nói nhất cũng bung xõa, nói chuyện ầm ĩ, náo nhiệt hẳn lên.
 
Nguỵ Phong và Lộ An Thuần đến muộn, để tránh học sinh trong lớp ồn ào, bọn họ một trước một sau bước vào nhà hàng lẩu.
 
Lộ An Thuần ngồi xuống bàn của Ninh Nặc, còn Nguỵ Phong thì đi chào hỏi đám người Chúc Cảm Quả.
 
Cho đến nay, rất ít học sinh trong lớp biết về mối quan hệ bí mật của hai người, mặc dù đã tốt nghiệp rồi nhưng Lộ An Thuần cũng không dám tùy tiện công khai.
 
Có lẽ… Bọn họ sẽ phải giấu giếm mãi mãi.
 
Nguỵ Phong không ngồi bao lâu, đoán chừng Ngụy Nhiên cũng sắp tan học rồi, cho nên anh vội vàng rời khỏi bàn tiệc, anh liếc cô một cái rồi bước ra khỏi nhà hàng.
 
Lộ An Thuần lập tức cúi đầu gửi cho anh một tin nhắn: "Anh Phong, cảm ơn anh."
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Cảm ơn gì cơ?"
 
Thuần: "Cảm ơn anh vì đã chăm sóc em ấy nhiều năm như vậy."

 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Đừng ăn đồ cay quá, anh không ở đó nên đừng uống rượu."
 
"Ừm."
 
Trong bữa tiệc, Lộ An Thuần đi vệ sinh, khi cô đi ra chợt nghe thấy giọng của con gái đang trò chuyện trong hành lang.
 
Giọng nói của Hứa Sơ Mạt rất đặc biệt, cái giọng dẹo dẹo khi làm nũng, rất dễ phân biệt.
 
Lúc này, giọng nói của cô ta dường như mang theo tiếng nức nở, đang lải nhải nói gì đó.
 
Bạn bè xung quanh khuyên nhủ cô ta: "Cậu đừng như vậy, mọi người đang vui mà, cậu đừng khóc."
 
"Tớ thích cậu ấy lâu như vậy, ai cũng biết tớ thích cậu ấy, thế mà cậu ấy lại không thích tớ."
 
"Loại chuyện này không thể ép buộc được" Một cô gái khác khuyên nhủ: "Nguỵ Phong từ chối nhiều bạn nữ như vậy, cậu không phải là người đặc biệt nhất…"
 
Đồng đội heo đã không khuyên được thì thôi, sau khi khuyên xong Hứa Sơ Mạt lập tức òa khóc luôn.
 
"Tớ biết trong lòng cậu ấy thích ai, ngày đó tớ lật cuốn sách Vật Lý của cậu ấy ra, cậu ấy đã viết tên của người đó trên trang sách."
 
Tim Lộ An Thuần đập thình thịch, sau đó cô lại nghe thấy Hứa Sở Mạt nói: "Một cô công chúa như Lộ An Thuần, cậu  ấy cũng không coi lại xuất thân của mình là gì, xem mình có xứng hay không."
 
"Không phải chứ? Cậu ta thích Lộ An Thuần sao?" Người bạn có vẻ ngạc nhiên, bởi vì hiếm khi nhìn thấy hai người này tương tác nhiều ở trường: "Sao cậu ta dám… Thiên kim tiểu thư như Lộ An Thuần, thậm chí đến cả Từ Tư Triết còn không dám đuổi theo đuổi."
 
"Đúng vậy, Nguỵ Phong là cái gì chứ? Dù cậu ấy có phấn đấu mười năm hai mươi năm cũng không xứng với cậu  ta." Hứa Sơ Mạt lau nước mắt, kiên quyết nói: "Tớ bằng lòng đợi Ngụy Phong, tớ muốn thi vào cùng một trường đại học với cậu ấy."
 
"Không phải chứ? Điểm môn khoa học tự nhiên của Nguỵ Phong cao như vậy, cậu có chắc mình có thể vượt qua kỳ thi không?" Đồng đội heo cũng có kinh nghiệm phá đám ba mươi năm: "Cậu ta cũng có huy chương vàng trong cuộc thi Olympic Vật lý đó."
 
Hứa Sơ Mạt hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy, lại ngạc nhiên khi thấy Lộ An Thuần đang bình tĩnh đi ra khỏi nhà vệ sinh và rửa tay bên bồn rửa, sau khi lấy khăn giấy lau tay thì quay người rời đi.
 
"Cậu ta… Sao cậu ta lại ở đây?" Người bạn hoảng hốt, xấu hổ nhìn bóng lưng Lộ An Thuần: "Cậu ta nghe thấy hết rồi sao?"
 
Hứa Sơ Mạt không ngờ lại bị bắt quả tang nói xấu sau lưng, hai má đỏ bừng, kiên quyết nói: "Nge thấy thì nghe thấy, dù sao lời tớ nói đều là sự thật mà!"
 
Ban đầu Lộ An Thuần không muốn quan tâm đến điều đó, tối nay mọi người đều rất vui vẻ, cô không muốn gây rắc rối. Hơn nữa sau đêm nay, có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp lại rất nhiều người.
 
Đi được vài bước, cô vẫn không chịu nổi việc người khác nói xấu Nguỵ Phong, cho nên cô quay người trở lại, dùng ánh mắt sáng rực nhìn thẳng Hứa Sơ Mạt như muốn đóng đinh cô ta lên tường.
 
Hứa Sơ Mạt lùi lại hai bước theo bản năng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự chột dạ của cô ta.
 
"Cậu thật sự thích Ngụy Phong?"
 
"Tôi... Không phải việc của cậu!"
 
"Trước đây tôi chưa từng thích ai nhưng tôi cũng biết, chỉ cần tôi thích một người, có nghĩa là người đó sẽ tốt hơn người khác gấp ngàn lần, ưu tú đến mức xứng đôi với bất kỳ ai."
 
Giọng nói của Lộ An Thuần rất nhẹ nhàng nhưng lại mang vẻ kiên định: "Nếu như cậu thật sự thích anh ấy, tại sao lại cùng cười cợt anh ấy trước mặt bạn bè rằng anh ấy không đáng một xu?"
 
Hứa Sơ Mạt nhất thời á khẩu không nói nên lời, mặt cô ta đỏ bừng, kiên quyết nói: "Tôi... Tôi không có!"
 
"Nếu như bởi vì không giành được mà hạ thấp người khác xuống, vì đạt được một loại cảm giác cân bằng tâm lý nào đó, thì như vậy người cậu thích... Từ đầu đến cuối chỉ có mình cậu thôi."
 

Nói xong những lời này, Lộ An Thuần không để ý đến sắc mặt khó coi của cô ta nữa mà xoay người rời đi.
 
Hai người bạn bên cạnh nhìn nhau rồi cũng đi theo, đuổi theo Lộ An Thuần xin lỗi cô.
 
Trong hành lang chỉ còn lại một mình Hứa Sơ Mạt, vì tức giận và khó chịu, lông mày của cô ta nhướng lên, cô ta tức giận đến mức giậm chân.
 
Lúc này, có một giọng nói lười biếng vang lên ở sau lưng… 
 
"Cậu xem, công chúa chính là kiêu ngạo ở điểm này."
 
Hứa Sơ Mạt quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Lệ Hàn đang khoanh tay đứng dựa vào tường, trong đôi mắt tam giác của cậu ta hiện lên một tia giễu cợt phù phiếm.
 
"Cậu nói cái gì?!"
 
"Một công chúa địa vị cao như cậu ta có thể có mọi thứ mà không cần phải cố gắng. Cậu ta căn bản không hiểu chúng ta cần phải làm việc chăm chỉ như thế nào để đạt được những gì chúng ta muốn. Cậu ta dựa vào đâu mà đứng trên đỉnh cao của đạo đức rồi dạy dỗ cậu."
 
Những lời này như một nhát dao đâm vào trong lòng Hứa Sơ Mạt.
 
Phải, cô có tất cả, cô có một người ba giàu có, điểm số của cô rất cao, giáo viên rất thích cô, các bạn nữ trong lớp cũng thích cô và có vô số người theo đuổi…
 
Thậm chí Hứa Sơ Mạt còn không biết cô đã có mối quan hệ tốt với Nguỵ Phong từ khi nào.
 
Ai ở trường THPT số 1 Nam Gia mà không biết Nguỵ Phong nổi tiếng là khó theo đuổi nhưng Lộ An Thuần lại có thể dễ dàng có được người mà tất cả các cô gái đều khao khát.
 
Thật không công bằng.
 
Hứa Sơ Mạt oán hận nhìn Liễu Lệ Hàn: "Cậu với cậu ta không phải là người một nhà sao? Cậu không giống như một con chó để lấy lòng cậu ta sao? Bây giờ cậu nói lời này là có ý gì?"
 
"Cậu ta chưa bao giờ coi tôi là người nhà." Đáy mắt Liễu Lệ Hàn hiện lên vẻ hung ác: "Cậu ta sỉ nhục tôi, cũng giống như đang sỉ nhục cậu vậy."
 
Hứa Sơ Mạt nói giọng khinh thường: "Rồi sao? Cậu có thể làm được gì? Cậu không làm được cái gì đâu."
 
"Ai nói chúng ta không thể làm được gì."
 
"Cậu có kế hoạch gì à?" Cô ta có chút hứng thú, hếch cằm nhìn Liễu Lệ Hàn.
 
"Lát nữa ban cán sự lớp sẽ đặt phòng bao karaoke, tôi muốn cậu mời rượu cậu ta rồi thành thật xin lỗi cậu ta."
 
"Cậu muốn tôi xin lỗi Lộ An Thuần?!" Hứa Sơ Mạt tức giận đến mức giọng cũng phải tăng lên mấy phần: "Cậu điên rồi hả?"
 
Liễu Lệ Hàn nhếch miệng, bình tĩnh lấy một viên thuốc màu đỏ hòa tan trong nước trong túi ra, sau đó nhét vào trong túi của Hứa Sơ Mạt: "Nhân lúc không ai nhìn thấy, hãy bỏ nó vào ly rượu của Lộ An Thuần."
 
Hứa Sơ Mạt hơi giật mình: "Đây... Đây là cái gì?"
 
"Thuốc kích dục."
 
Nghe vậy, hai tay cô ta run lên: "Cái, cái gì?! Cậu muốn làm gì vậy!"
 
Con ngươi đen nhánh của Liễu Lệ Hàn sáng lên đầy phấn khích… 
 
"Tôi muốn cho mọi người biết cậu ta là một con đĩ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận