[free]_tình yêu của chúng ta

Lộ Bái ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất đang mở trong thư phòng tầng một, thờ ơ lật một cuốn tạp chí tài chính.
 
Sau khi vào nhà, Lộ An Thuần mới bất ngờ phát hiện ra rằng đứng ở ô cửa sổ sát đất trong thư phòng vừa lúc có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra trong vườn hoa!
 
Tim cô chợt thắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Liễu Như Yên dẫn Liễu Lệ Hàn vào phòng, còn lải nha lải nhải trách móc cậu ta: "Ai bảo em cãi nhau với hai người đó vậy? Chị nói em đừng giận chứ em đúng thật là... Đàn gảy tai trâu. Hôm nay có rất nhiều bạn tham gia bữa tiệc, toàn là người trong giới cả, ai cũng cực kỳ xuất sắc. Em không lo học tập trao đổi thêm với bọn họ mà lại chạy đi gây gổ với nhân viên phục vụ."
 
Liễu Lệ Hàn khó chịu kêu rên: "Bọn họ có muốn nói chuyện với em đâu."
 
Vào nhà thấy Lộ Bái đang ở trong thư phòng, Liễu Như Yên lập tức ngậm miệng không nói nữa.
 
Lộ Bái thích một ngôi nhà yên tĩnh, ghét sự ồn ào náo nhiệt nên nhíu mày hỏi: "Ồn ào cái gì đấy?"
 
Liễu Lệ Hàn lập tức mách với ông ta: "Có hai nhân viên phục vụ lưu manh quấy rối An An. Tôi không nhìn nổi nên mới nhiều lời nói giúp An An mấy câu."
 
"Nhân viên phục vụ quấy rối con gái ư?" Vẻ mặt Lộ Bái ngay lập tức trở nên nghiêm nghị. Ông ta nhìn về phía Liễu Như Yên: "Nhân viên phục vụ mà em mời tới sao? Sao loại người nào em cũng mời vào nhà vậy?"
 
Mồ hôi lạnh của Liễu Như Yên chảy ròng ròng. Cô ấy biết lúc người đàn ông này tức giận kinh khủng đến nhường nào, bèn nơm nớp lo sợ đáp: "Em... Em thấy bọn họ... Cũng rất chính trực và lễ phép nên mới thuê. Em cũng không biết..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải quấy rối đâu." Lộ An Thuần lập tức giải thích: "Bọn họ chỉ là nhận nhầm con thành người khác thôi. Sau đó họ có nói chuyện với con vài câu, giải thích rõ ràng rồi thôi."
 
"Hai người đó không thể nào nhận nhầm được!" Liễu Lệ Hàn cứ khăng khăng nói: "An An, cậu ngây thơ quá nên không biết đến mấy cách bắt chuyện vụng về của đám con trai đấy thôi. Chắc chắn là hai người đó có âm mưu đen tối với cậu. Cậu đừng nên đáp lại những người này."
 
"..."
 
Bây giờ người mà Lộ An Thuần không muốn đáp lại nhất chính là người tên Liễu Lệ Hàn đấy.
 
Liễu Như Yên cũng không muốn Liễu Lệ Hàn nói tiếp nữa. Để cậu ta nói thêm vài câu nữa e rằng tối nay cô ấy sẽ rơi vào tình cảnh "bản thân cũng khó giữ nổi" mất.
 
"Lệ Hàn, em về nhà đi."
 
"Chẳng phải chị nói tối nay em có thể ở bên này sao?"
 
"Vừa rồi mẹ gọi điện thoại bảo chị gọi em về chăm sóc ba."
 
Cuối cùng Liễu Lệ Hàn cũng không nói thêm gì mà xấu hổ rời khỏi biệt thự.
 
Lộ Bái cũng không so đo những chuyện nhỏ nhặt này nữa mà tiếp tục cúi đầu xem tạp chí tài chính. Lộ An Thuần cẩn thận đánh giá vẻ mặt ông ta. Hẳn là... Không nghĩ gì nhiều đâu.
 
Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
"Mấy ngày nữa ba sẽ sắp xếp một tài xế chở con đi học. Bao giờ tan học thì tài xế sẽ chở con về."
 
"Không cần đâu ba." Lộ An Thuần vội vàng từ chối: "Con muốn đi học và tan học chung với bạn bè. Hay là ba mua cho con chiếc xe đạp đi?"
 
"Xe đạp ư?" Lộ Bái cười khẽ: "Vậy con phải chuẩn bị tinh thần khiêng xe đạp của mình lên núi đi nhé.”
 
"Ặc..."

 
Lộ An Thuần nghĩ đến những lần ra ngoài không nhiều lắm của mình kia, hình như đúng là phải vượt núi băng đèo thật, chỗ nào cũng là bậc thang, khắp nơi toàn sườn núi cao và vùng trũng thấp.
 
"Vậy con có thể ngồi xe buýt và tàu điện ngầm với bạn bè mà. Tóm lại là con không muốn có tài xế."
 
"Con mới quen bạn mới hả?" Lộ Bái đổ tàn thuốc trong tẩu thuốc tráng men xuống chiếc gạt tàn rồi lơ đãng hỏi.
 
"Vâng."
 
"Tên là gì thế?"
 
"Ninh Nặc ạ."
 
Lộ Bái suy nghĩ một chút: "Con gái của tổng giám đốc Ninh ở bất động sản Việt Phong. Có điều cô bé ấy cũng có tài xế cá nhân mà."
 
"Con đã thống nhất với cậu ấy rồi. Sau này chúng con sẽ cùng ngồi tàu điện ngầm đi học và tan học."
 
"Thế ư?"
 
Lộ An Thuần hơi chột dạ: "Vâng."
 
Giây tiếp theo, Lộ An Thuần đã hối hận vì mình đáp lại quá nhanh, quên mất ba mình là người như thế nào.
 
Chỉ thấy Lộ Bái cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số rồi gọi đi: "Tổng giám đốc Ninh, chào ông, tôi có chút chuyện muốn hỏi thăm con gái ông, là chuyện liên quan đến con gái tôi."
 
Lộ An Thuần bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay khiến một miếng da bị cứa ra. Cơn đau nhói truyền tới làm cô mím chặt môi.
 
Rất nhanh sau đó Ninh Nặc đã tới nghe điện thoại: "Chào chú Lộ ạ."
 
"Ninh Nặc, nghe con gái chú bảo sau này nó với cháu sẽ đi học và tan học cùng nhau. Nhưng theo như chú biết thì nhà cháu ở Giang Bắc, ngược hướng với nhà chú cơ mà?"
 
"A, chú à, chú chưa biết đấy thôi. Nhà chúng cháu chuyển tới bên phía bờ nam rồi, là vì để tiện cho cháu đi học đấy. Bây giờ ba mẹ ở Giang Bắc còn cháu thì ở một mình với bảo mẫu ở bờ nam bên này, rất gần nhà chú đó nha! Cho nên cháu với An An mới thống nhất với nhau cùng đi học và tan học."
 
"Hoá ra là vậy. Thế sau này nhờ cháu để ý đến An An giúp chú nhé. Con bé mới đến nên vẫn chưa quen với nơi này lắm."
 
"Chú cứ yên tâm đi ạ."
 
Lộ Bái cúp điện thoại, nụ cười hiền lành lại quay về trên khuôn mặt: "An An, sau này con cứ đi học và tan học với Ninh Nặc đi nhé."
 
"Vâng, cảm ơn ba ạ."
 
Lộ An Thuần xoay người đi về phòng, lại nghe giọng nói đầy kiềm chế và bình tĩnh của người đàn ông truyền tới từ phía sau: "Nhớ cho kỹ, không bao giờ được nói nửa lời dối trá với ba. Mẹ con là một người phụ nữ miệng toàn lời dối trá. Ba không thích như vậy chút nào."
 
Bước chân của Lộ An Thuần hơi khựng lại. Cô nhỏ giọng "vâng" một tiếng rồi vội vàng chạy về phòng. Sau khi đóng cửa lại, cô ngồi dưới đất thở hổn hển từng hơi một.
 
Cứ như con cá thiếu oxy sắp nghẹt thở chết vậy.
 
Người đàn ông kia chẳng khác gì con quỷ. Ông ta muốn khống chế tất cả mọi thứ của Lộ An Thuần, từ mối quan hệ xung quanh cô, tương lai của cô, cho đến cả toàn bộ cảm xúc vui buồn giận hờn của cô nữa... Năm đó ông ta đã đối xử với mẹ cô như thế. Ông ta nghiêm khắc quản chế tất cả mọi mạng lưới giao tiếp của bà, luôn gọi điện thoại cho bạn bè của bà để kiểm tra tính xác thực của tin tức, xem xem bà có nói dối hay không. Dù bà đi đến đâu ông ta cũng sẽ cử người đi theo giám sát.
 
Lời dạy duy nhất mà Lộ An Thuần nhận được từ người mẹ của mình chính là... Không nên phản kháng.
 

Càng phản kháng thì sẽ càng bị giam cầm.
 
Cô học được cách giả vờ ngoan ngoãn, học được cách nghe lời, học được cách cẩn thận với mọi thông tin mình nói cùng bạn bè... Cho nên ở trong mắt Lộ Bái, cô vẫn là một đứa con gái nghe lời. Thành ra ông ta không cử người tới theo dõi cô mọi lúc mọi nơi.
 
Cô đã giành được chút tự do nhỏ nhoi này cho bản thân.
 
Ngón trỏ của Lộ An Thuần đang chảy máu. Cô vừa mới gỡ cái móng tay đâm sâu vào da thịt kia xuống khiến máu tươi phun ra. Điện thoại di động của cô nhuốm đầy máu. Cô phải vội vàng rút khăn lấy lau sạch.
 
Ninh Nặc gọi điện thoại lại: "Bé cưng, nghĩ xem phải cảm ơn tớ thế nào đi."
 
Lộ An Thuần thật sự vô cùng cảm ơn cô ấy đã tuỳ cơ ứng biến. Bởi vì hai người các cô chỉ vừa mới quen nhau một buổi chiều mà thôi, còn chưa kịp thống nhất tin tức với nhau. Cô ấy cũng hoàn toàn không ngờ được rằng Lộ Bái lại gọi điện thoại cho mình.
 
Lộ An Thuần đang định trả lời Ninh Nặc thì đột nhiên liếc mắt một cái thấy được một chấm đỏ loé lên trong góc trần nhà.
 
Đó là... Một chiếc camera theo dõi!!!
 
Nó được gắn ngay trong phòng ngủ của cô.
 
Lộ An Thuần cố gắng hết sức khống chế cơ mặt gần như đang vặn vẹo của mình rồi khàn giọng nói với Ninh Nặc: "Lát nữa tớ sẽ nhắn tin cho cậu."
 
Nói xong, cô cúp điện thoại rồi đi tới đứng dưới chiếc camera theo dõi màu đen kia, bình tĩnh nhìn xuyên qua nó để thấy được đôi mắt đang giám sát mình phía sau nó... Đôi mắt của ma quỷ.
 
Đúng vậy, ông ta đã đối xử với mẹ cô như thế.
 
Ở trong cái nhà này, mẹ con hai người đều là vật sở hữu của ông ta, bị ông ta nắm trong lòng bàn tay. Thậm chí bao gồm cả Liễu Như Yên cũng không hề có chút tự do hay riêng tư nào...
 
Giống như bình hoa, tủ quần áo, tủ lạnh trong nhà vậy.
 
Những thứ này thì cần gì phải có sự riêng tư chứ?
 
Việc làm ầm ĩ với Lộ Bái là chắc chắn không khả thi. Nó sẽ chỉ khiến cô rước phải những trận đòn bạo lực mà thôi. Lộ An Thuần đã vứt bỏ cách phản khách vụng về này từ lâu rồi.
 
Cô đứng đó bình tĩnh lại một hồi rồi cầm quần áo ngủ đi vào nhà vệ sinh thay đồ, hơn nữa còn cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách của nhà vệ sinh.
 
Cũng may người đàn ông này còn chưa biến thái đến nỗi gắn cả camera theo dõi vào nhà vệ sinh của cô.
 
Cô núp trong một góc của nhà vệ sinh, gọi điện thoại lại cho Ninh Nặc lần nữa rồi thấp giọng nói: "Ninh Ninh, vừa rồi thật sự rất cảm ơn cậu. Sao cậu biết mà nói với ba tớ như thế vậy?"
 
"Cái này thì có gì đâu." Ninh Nặc cười đáp: "Đối phó với phụ huynh thì ai mà chẳng biết chứ."
 
"Tớ mời cậu uống trà sữa nhé?"
 
"Được luôn."
 
"Chỉ là cậu thật sự chuyển sang bờ nam sống rồi sao? Hay là cậu cố ý nói thế để đối phó với ba tớ vậy?" Lộ An Thuần tò mò hỏi.
 
"Tớ không nói linh tinh đâu. Tớ đã không muốn ở chung với ba mẹ từ lâu rồi. Dù sao thì bên này cũng còn một căn nhà hạng sang nên tớ dứt khoát chuyển qua đây ở một mình luôn. Ở bên này cũng tiện đi học hơn mà."
 

"Vậy sau này chúng ta thật sự có thể đi học cùng nhau hả?"
 
"Đúng thế."
 
...
 
Mười giờ tối ngày hôm sau, Chúc Cảm Quả xách một tờ bài tập toán đi tới cửa hàng điện thoại di động cũ.
 
Ngụy Phong đang tháo màn hình của một chiếc điện thoại cũ ra. Điện thoại được mua về với giá thấp, đôi cái vỏ mới và sửa sang lại một chút là có thể bán được giá cao rồi.
 
Chúc Cảm Quả nằm bò ra bàn sửa chữa, hứng thú nhìn nhìn một hồi rồi bình luận: "Cậu đang thay một cái màn hình mới nguyên cho nó hả? Lõi cũng thay mới luôn thì giá vốn cần bỏ ra lớn quá rồi đó. Mua cái điện thoại di động cũ như này chẳng bằng mua cái mới mà xài luôn đi."
 
Ngụy Phong lười đến nỗi mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên. Đầu ngón tay anh cầm cái ốc vít, lười biếng hỏi: "Có chuyện gì à?"
 
"He he, tôi tới xem tí ấy mà."
 
Bọn họ đang nói chuyện thì thấy một cậu học sinh tiểu học vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, cực kỳ kính cẩn mà rót cho Ngụy Phong một tách trà kiều mạch nóng hôi hổi.
 
Chúc Cảm Quả cũng vội vàng giơ tách trà qua: "Rót cho anh một tách với."
 
"Hừ! Tự đi mà rót!"
 
"Sao anh của em thì là anh mà anh Trư Can đây thì không phải là anh thế hả!"
 
Cậu bé đau thương nói: "Bị anh ấy sai làm việc 20 lần có thể đổi được 5 phút chơi game."
 
"..."
 
Bà Nguỵ đi một cái là cả nhà này do Ngụy Phong quyết định hết.
 
Mấy đứa trẻ con hiểu nhất là xem xét thời thế. Trước kia cậu bé không thích nghe lời Ngụy Phong, cảm thấy mặc dù anh là anh trai nhưng bọn họ cùng vai cùng vế nên hẳn là phải ngồi ngang hàng mới đúng.
 
Nhưng bây giờ thì... Thời thế đã hoàn toàn thay đổi rồi. Ngụy Phong nhảy một cái đã thành người lớn rồi nên Nguỵ Nhiên có không muốn nghe lời cũng không được.
 
Chúc Cảm Quả ngồi trên ghế sô pha tự lột cho mình một quả quýt ăn. Vỏ quýt bị bóc ra vứt đầy bàn.
 
"Có chuyện gì thì nói đi." Ngụy Phong liếc nhìn Chúc Cảm Quả một cái: "Chỗ tôi buổi tối không tiếp khách đâu."
 
Cậu ấy cười một tiếng đầy nịnh bợ rồi hỏi: "Cậu làm bài thi tổng hợp tự nhiên của trường THPT số 1 Nam Gia chưa?"
 
"Làm xong cùng ngày thư thông báo trúng tuyển gửi tới rồi."
 
"Đậu má! Mười tờ đề lận đấy. Thế mà cậu lại... Làm xong chỉ trong một đêm ư?"
 
Ngụy Phong thờ ơ đáp: "Cũng không phải vấn đề khó khăn gì."
 
Chúc Cảm Quả hiểu rõ cậu bạn Ngụy Phong này... Trên phương diện toán học và vật lý anh thật sự không phải là người. Có gọi một tiếng Nguỵ thần anh cũng hoàn toàn đảm đương nổi.
 
Hồi còn bé có lần anh đi học về nhà Chúc Cảm Quả chơi rồi tình cờ đọc được một quyển tài liệu giảng dạy vật lý của ba cậu ấy. Chỉ dựa vào tự học mà anh có thể tiếp thu được tất cả kiến thức vật lý cấp hai.
 
Hồi học cấp hai, ba của Chúc Cảm Quả từng đề cử anh đi tham gia một cuộc thi vật lý cấp thành phố. Lúc đi đăng ký anh chọn sai tên cuộc thi, đánh bậy đánh bạ thế nào mà lại lọt vào cuộc thi dành cho học sinh cấp ba nhưng cuối cùng lại ẵm giải nhất về.
 
Ba của Chúc Cảm Quả là giáo viên dạy vật lý của trường THPT số 1 Nam Gia, đã canh chừng anh từ lâu rồi. Hồi thi vào cấp ba năm đó, ngày nào ông ấy cũng dặn dò anh nhất định phải đăng ký thi vào trường THPT số 1 Nam Gia đấy nhé, phải tới gánh thành tích cho lớp ông ấy.
 
Không ngờ thành tích mấy môn khoa học xã hội của Ngụy Phong lại bết bát quá không đỡ được. Môn văn và môn Tiếng Anh kéo điểm quá nhiều khiến tổng điểm của anh lúc đó không đủ vào trường THPT số 1 Nam Gia.
 
Ba của Chúc Cảm Quả còn bóp cổ tay than thở một thời gian dài. Ông ấy dạy vật lý đã rất nhiều năm rồi nhưng chưa từng thấy học sinh nào thông minh trời sinh như Ngụy Phong.
 
Tiếc rằng Ngụy Phong không có điều kiện nhận được nền giáo dục tốt đẹp hơn, nếu không thì tương lai của anh đã thênh thang rộng mở rồi.

 
...
 
Ngụy Phong liếc nhìn cậu ấy một cái: "Cậu cũng muốn làm bài thi của trường THPT số 1 Nam Gia à?"
 
"Chẳng phải tôi thi trượt rồi à? Tôi sẽ cùng học lại rồi thi lại với cậu luôn. Lúc ba tôi chuyển cậu qua đã tiện tay chuyển luôn cả hồ sơ của tôi qua rồi. Chúng ta sẽ làm học sinh chuyển trường đến lớp ông ấy."
 
"Đúng là ba ruột mà."
 
Chúc Cảm Quả thở ra một hơi thật dài.
 
Mấy năm qua chưa có ngày nào là ba cậu ấy dừng việc mưu tính chuyển hồ sơ con mình vào lớp mình dạy để giám sát thằng con mọi lúc mọi nơi.
 
Ai ngờ Chúc Cảm Quả lại sống chết không chịu, kiên quyết không chuyển đi. Ba mà thành giáo viên chủ nhiệm thì thanh xuân của cậu ấy còn chưa bắt đầu đã phải tuyên bố kết thúc rồi mất.
 
Lần này có nguyên nhân là Ngụy Phong nên cuối cùng Chúc Cảm Quả cũng động lòng.
 
Chuyển vào học lại ở một lớp xa lạ không bằng ở chung một chỗ với anh em tốt. Cho nên... Cậu ấy chỉ có thể nhịn đau đồng ý yêu cầu của ba mình, chuyển vào lớp ông ấy.
 
"Lấy bài tập của anh trai em ra đây cho anh với." Cậu ấy quay sang sai bảo cậu nhóc Nguỵ Nhiên.
 
"Mười đồng." Nguỵ Nhiên trả giá.
 
"Thằng nhóc này, thật đúng là máu làm ăn mà." Chúc Cảm Quả lấy một cái kẹo que từ trong cặp sách ra đưa cho cậu bé: "Không có tiền, mời em ăn kẹo này."
 
"Hứ, lần sau nhớ bổ sung đấy!" Nguỵ Nhiên cầm kẹo que đi vào phòng anh trai mình lấy bài thi toán học ra đưa cho Chúc Cảm Quả.
 
Ngụy Phong liếc nhìn cậu ấy một cái: "Ba cậu mà biết tôi cho cậu mượn bài tập thì ngày mai sẽ đuổi tôi cho mà xem."
 
"Tôi có ngu đến mấy cũng biết không được chép toàn bộ." Chúc Cảm Quả lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lại trước: "À có chuyện này nữa. Ba tôi chỉ định cậu phải vào lớp ông ấy. Ông ấy biết được tiềm lực siêu cường của cậu rồi nên vẫn còn đang chờ cậu kiếm tiền thưởng cuối năm dành cho giáo viên chủ nhiệm lớp ưu tú về cho ông ấy đấy, không đuổi cậu được đâu."
 
Ngụy Phong hơi nhếch miệng: "Ông ấy chắc chắn muốn tôi vào lớp mình à?"
 
"Tất nhiên rồi."
 
"Đều là người quen với nhau cả nên tôi ngại ngủ gật trong giờ học lắm."
 
“Không có gì phải ngại cả, nên ngủ thì ngủ thôi. Mọi người đều là nhân dân lao động mà, không cho nhân dân lao động nghỉ ngơi nữa hả? Giống kiểu đạo lý muốn ngựa chạy mà lại không cho ngựa ăn cỏ đấy."
 
"Đạo lý có đạo lý như vậy mời cậu đi hiệp thương hữu nghị với phụ huynh nhà mình đi. Quyền lợi của nhân dân lao động dựa cả vào cậu đấy."
 
"Ha ha ha, tôi vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa."
 
Chúc Cảm Quả chụp ảnh xong chuẩn bị về nhà chép từ từ. Cậu ấy đi ra ngoài rồi quay đầu lại nhìn đèn kinh doanh ngoài cửa hàng vẫn còn mở, bèn lộn ngược vào nói: "Giờ cũng đã hơn mười giờ rồi mà chưa đóng cửa nữa hả?"
 
Ngụy Phong không đáp lại. Chúc Cảm Quả nhún nhún vai rồi xoay người rời đi: "Vậy tôi về nhé, ngày mai gặp lại ở trường học."
 
Sau khi cậu ấy đi rồi, Ngụy Phong ráp cho xong chiếc điện thoại di động cũ thành như mới, còn lắp thêm một tấm thẻ sim vào cái máng bên cạnh nữa.
 
Trời đã về khuya nên trẻ con về phòng ngủ hết cả rồi.
 
Trên đường chẳng còn mấy ai qua lại, chỉ có mấy quán ăn đêm phía xa xa là vẫn còn khách ăn đêm. Tiếng uống rượu đổ nhau vang vọng trong ngõ hẻm trống vắng dài ngoằng, nghe cứ như một giấc mơ xa vời vậy.
 
Ngụy Phong nhìn bóng đêm dày đặc ở cuối ngõ hẻm bằng ánh mắt lạnh nhạt.
 
Anh đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa rồi đứng dậy đóng cửa, lạnh lùng ném chiếc điện thoại di động vào trong ngăn kéo.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận