Nhìn bộ dáng cô nhu thuận ngủ say trong ngực mình, Trần Viễn Sâm mở ngăn kéo lấy máy chụp hình ra, hất rơi mấy sợi tóc rơi trên mặt cô, nâng gáy cúi đầu hôn lên trán cô, đem thời khắc đáng nhớ này lưu lại.
Động tác của anh dù rất nhẹ nhưng vẫn làm cô tỉnh, thấy máy chụp trong tay anh liền vươn tay cầm lấy, lật xem bức ảnh anh vừa chụp. Trong ảnh cô ngủ trong ngực anh, anh ôm lấy cô, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, chỉ thế thôi nh̵ưng hình ảnh ấy lại quá mức đẹp đẽ.
"Chụp cái này làm gì vậy?" Trong lòng thoáng có chút cảm độn̴g.
"Lúc đi làm nhớ em thì mở ra xem!" Anh thành thật trả lời.
Chỉ còn hai ngày nữa thôi, sau đó bọn họ sẽ không thể tùy ý thể hiện tình yêu dành cho nhau thế này nữa. Đời là thế, càng đến gần thời khắc cuối càng khiến người ta triền miên không rời, ngay cả chuyện ái ân cũng vậy, từ bá đạo ban đầu càng về sau lại biến thành dây dưa quấn quýt mãnh liệt.
Tử Nhiên nhớ rõ buổi chiều hôm kia, ngay tại thư phòng này, anh đột nhiên nổi nhiệt tình liền thẳng lưng cắm vào bên trong cô, không kịp cho cô thời gian thích ứng, cũng may cô đã dần học được cách hưởng ứng sự nhiệt tình của anh, anh cứ thế bá đạo chiếm lấy cô suốt buổi chiều, rất lâu cũng chưa bắn, mà cô thì đã cao trào nhiều lần, thân thể mệt không chịu nổi rồi, anh cứ như vậy quấn lấy cô, không ngừng muốn cô, đến cuối cùng động tác mớᎥ từ từ trở nên ôn nhu, đã thế còn thì thầm bên tai cô, nhất định phải hôn cả người cô.
Những gì muốn nói đều hiện trong ánh mắt, cả hai không cần nói gì cũng có thể hiểu rõ nhau.
"Sau này giữa trưa em đến công ty ăn cơm đi, anh sẽ làm cơm mang theo."
Ban đầu cơm trưa là Trần Viễn Sâm giao cho thư ký khi nào ra ngoài dùng cơm thì mang về cho anh một phần, cứ như thế thành thời quen, nhưng bây giờ anh có cô, đến khi Lương Thư Đồng trở về, cơ hội để bọn họ thân thiết như lúc này đoàn chừng sẽ ngày càng ít, trong nhà phải để ý hành vi lời nói mà cô còn phải đi học, tính đến tính lui chỉ có thời gian giữa trưa là được.
Cô vốn dùng cơm trưa tại trường, nhưng cũng không có cứng ngắc quy định học sinh giữa trưa phải ở lại trường. Tuy là học sinh cấp ba nhưng giáo viên vẫn muốn học trò có giờ nghỉ trưa tốt nhất, có như vậy mớᎥ ứng phó được với giờ học buổi chiều cùng giờ tự học tối.
Chưa đầy bốn tháng nữa là sinh nhật Tử Nhiên, cũng chính là trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Trần Viễn Sâm sợ việc của bọn họ phát sinh trong lúc này sẽ ảnh h̵ưởng đến việc ôn tập của Tử Nhiên.
Dù sao thi đại học đối với cuộc đời của Tử Nhiên là một chuyện đại sự, anh hy vọng cô có thể đậu vào đại học A, đó là trường cũ của anh, cũng là một trong các trường đại học hàng đầu quốc gia, so với việc ra nước ngoài du học, anh càng hy vọng cô có thể ở lại bên người mình, vậy nên đại học A là lựa chọn không tồi.
"Còn mấy tháng nữa sẽ thi đại học. Bảo bối, chúng ta như vầy có ảnh hưởng đến em không?"
"Nếu không như thế mớᎥ sẽ ảnh hưởng đến em đó!"
Cô đem những chuyện vốn không có cơ hội nói ra kể hết cho anh, từ hai năm trước, lúc anh còn chưa biết cô thương anh, Tử Nhiên luôn phải một mình nhấm nhập tư vị đơn phương, cô từ khi đi học thành tích luôn đứng đầu, thế nhưng từ khi phát hiện ra bản thân thương anh thật sâu, tình yêu dài không được hồi âm khiến cô u sầu không chịu nổi. Ban đêm khi nhớ về anh thường sẽ bất giác rơi nước mắt. Từng lời nói hành độn̴g trong lúc vô tình của anh, tất cả đều có thể ảnh hưởng đến cô.