Quả nhiên buổi sáng hôm sau Tử Nhiên không dậy nổi, Trần Viễn Sâm gọi cô rời giường, đến bên giường nhìn cô ngủ say lại không đành lòng kêu cô, tối hôm qua anh thật làm càn, không để cô nghỉ ngơi cho tốt, chỉ có thể cúi đầu hôn tỉnh cô.
Giữa môi truyền đến hơi thở quen thuộc thuộc, Tử Nhiên tỉnh lại, thấy anh liền cười muốn anh hôn tiếp.
Hai người náo loạn một hồi rồi nghiêm chỉnh ra ngoài ăn sáng. Trần Viễn Sâm lưu luyến bộ dáng mê người của cô, chủ động yêu cầu đưa Tử Nhiên đi học, vốn bọn họ không cùng đường, trước giờ đều là Lương Thư Đồng đưa Tử Nhiên đến trường rồi tiện đường đến công ty luôn, thế nhưng từ sau khi cả hai bất hòa, Tử Nhiên đều tự mình đón xe bus đi học.
Ra khỏi cửa, mặt trời còn chưa lên cao, anh yên lặng dừng xe ở phía sau công viên gần trường Tử Nhiên, cách giờ vào học còn hơn nửa tiếng, so với đi xe bus thì nhanh hơn, Trần Viễn Sâm đến nơi này là vì trong lòng nghĩ tối qua anh thật ủy khuất cô, không trực tiếp để cô đi, mà kéo cô ngồi vào băng ghế sau, ôm cô hôn một cái rồi lại một cái, nhịn không được ra sức mút môi cô cho thật đã ghiền.
Dục vọng của anh đối với cô từ lúc bắt đầu đã vô cùng lớn, mấy ngày chịu đựng không chạm vào cô giống như tên nghiện mà không có thuốc, cứ luôn không nhịn được làm chút động tác nhỏ.
Hôn môi như vậy bất quá chỉ là giải khát thời. Một tay cởi áo đồng phục của cô, vói vào bên trong, kéo áo ngực xuống trực tiếp nắm lấy bầu ngực no đủ xoa bóp, tay kia luồn vào trong váy, vén qυần nhỏ qua một bên, se se hạt châu cùng hai bên mép hoa huyệt.
Ban đầu anh không nghĩ sẽ làm, chỉ muốn kéo cô ra phía sau hôn hôn chút thời, sợ bị bạn học cùng giáo viên cô nhìn thấy, tuy rằng bây giờ trên đường còn chưa có bóng dáng ai mớᎥ đậu xe ở đây, cuối cùng lại không tự giác ăn đậu hủ cô, sờ nắn thân thể cô.
Cô có chút sợ hãi nói: "Viễn Sâm... sẽ bị thấy..." Dù sợ nhưng vẫn không hề cự tuyệt anh.
"Anh không làm, bảo bối... anh sờ sờ chút thôi, cả ngày sẽ không gặp nhau, bây giờ cho anh sờ chút..."
Anh đã nói đến thế cô đương nhiên sẽ không cự tuyệt, tuy chỉ một ngày không gặp nhau nhưng đối với hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt mà nói thật sự rất dày vò nhau. Cô mặc anh âu yếm, tay anh nhón vào bên trong dung đạo ra vào thật nhanh, trên mặt cô bắt đầu ửng đỏ, cắn răng không cho mình phát ra tiếng.
"Kêu ra đi bảo bối... kêu cho anh nghe...!"
"A...Viễn Sâm... ưm... ư... Em muốn anh!" Cô ngã vào lòng anh hô lên.
"Muốn anh cái gì, nói đi!"
"Cho em! Viễn Sâm, đút vào...!"
"Dùng cái gì đút?"
"Dương vật của anh... Cắm vào đi, không cần ngón tay..."
Trần Viễn Sâm rút tay ra, đem cô ôm lên người, tìm được cửa huyệt liền chui vào, cũng không mang bao.
Đây lần đầu tiên từ đêm đó hai người làm tình mà không có gì ngăn cách, cả hai thỏa mãn rên lên.
Hai tay anh ôm trụ mông Tử Nhiên, không ngừng nhấp nhô lên xuống, mỗi lần đều nhồi đến điểm mẫn cảm nhật bên trong cô, trong hoàn cảnh khẩn trương như vậy, anh còn chưa đút mấy cái cô liền cao trào, gắt gao xoắn trụ anh, nhưng mà anh còn chưa tới, đợi cô qua cao triều anh lại bắt đầu vận động, đến khi Tử Nhiên tiết ra lần thứ hai anh cũng bắn vào bên trong cô, tinh dịch trắng đục trào ra men theo đùi cô chảy xuống dưới, anh rút khăn tay chà lau cho cô, nửa tiếng này trôi qua vô cùng ngọt ngào, không có cảm giác nào tốt đẹp hơn việc có thể bắn trực tiếp vào trong cô.