Một
Một mùa đông nọ, tình hình dịch bệnh bùng phát trong phạm vi khắp cả nước.
Khu Kim Hoa bị phong tỏa, mặc dù các động vật sẽ không bị lây bệnh viêm đường hô hấp cấp nhưng vì hưởng ứng chính sách quốc gia, bọn họ vẫn ngoan ngoãn ở trong nhà, không đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thỉnh thoảng có mấy người thật sự không nhịn nổi thì sẽ biến thành nguyên hình chuồn ra ngoài, vui chơi lăn lộn ở công viên gần đó.
Tất cả mọi người đều nghĩ: Bao giờ ngày này mới kết thúc…
Có lẽ chỉ có Chiếu Dã là khác.
Anh rất hưởng thụ cảm giác bị cách ly.
"Chiếu Dã, nói chuyện với anh không có ích gì hết!" Di Di giận dữ lên án, cho dù bây giờ cô phải nằm dưới thân người ta, khí thế kém hơn một nửa.
"Đâu có, đây là lần cuối cùng..."
Chiếu Dã nghiêng đầu: "Tính luôn nợ của ngày mai."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..." Hôm qua anh cũng nói vậy.
Di Di vừa đấm vừa xoa: "Dù sao cũng phải có chừng mực, Chiếu Dã, ngộ nhỡ anh..."
Chiếu Dã cố ý xuyên tạc: "Em nghi ngờ năng lực của anh?"
"Không có..."
"Vợ cảm thấy anh không được, anh càng phải chứng minh cho vợ xem." Nói xong, anh mạnh mẽ đâm vào.
"A a..."
Di Di vừa thích vừa mệt.
Dịch bệnh ơi là dịch bệnh, mau kết thúc đi, nếu không sớm muộn cô sẽ bị ép thành thỏ.
Chiếu Dã làm từ sáng đến tối, từ giường nhỏ của cô, đến phòng bếp, phòng tắm, sô pha, tủ quần áo chật chội, từng ngóc ngách trong nhà.
Anh còn thích đổi đa dạng hình thức, một lần anh vào phòng ngủ của Di Di, cô thấy Chiếu Dã cầm một cái võng không biết lấy từ đâu vào, rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, cô đàm phán với anh: "Hôm nay nhiều nhất chỉ được một lần, không thể nhiều hơn!"
Ngạc nhiên thay, Chiếu Dã đồng ý rất dễ dàng: "Được."
"Liệu có bị gãy không..."
"Chẳng phải thử xem sẽ biết sao."
Chiếc võng nhỏ lắc lư, hai người ôm chặt nhau không thể chia lìa, mồ hôi chảy ròng ròng.
Chiếu Dã bắn một lúc, rồi thở hổn hển ôm Di Di.
Chiếc võng đung đưa trái phải, tay anh ngoài sờ cô thì không biết để ở đâu, thứ nóng bỏng kia chĩa thẳng vào giữa chân cô.
Chiếu Dã đồng ý với cô chỉ làm một lần, nên bây giờ chỉ sờ sờ và hôn.
Di Di nằm trên người anh, vẻ mặt ửng hồng, Chiếu Dã điên cuồng khiến cô rất thoải mái...
Cô cúi người hôn lên môi Chiếu Dã, tay đặt ở bụng anh, khi chạm đến đường cong cơ thể của anh, cô thở dài: Gợi cảm quá...
Nụ hoa cọ sát vào đũng quần anh, cô cảm thấy hơi ngứa.
Mặt Di Di nóng bỏng, cô kề sát vào tai anh nói nhỏ: "Thật ra... Hai lần cũng được..."
Mắt Chiếu Dã sáng lên.
Hai
Dịch bệnh ở nhà rất nhàm chán, Di Di gọi điện cho Nặc Nhân.
Hai người trò chuyện trời nam đất bắc, nói những chuyện xảy ra gần đây.
Chiếu Dã đang tắm, Di Di trốn ở một góc phòng bếp, cô nói nhỏ: "Chị Nặc Nhân, tần suất hai người làm chuyện đó thế nào?"
"... Hả?" Nặc Nhân không ngờ Di Di sẽ hỏi vấn đề này, cô ấy thẹn thùng, ấp úng nói: "Cái này, khó mà nói..."
Di Di cũng đỏ mặt, cô thử thăm dò: "Một tuần bao nhiêu lần?"
Nặc Nhân không chắc chắn nói: "Có thể là hai, ba lần?"
Di Di đang định nói chuyện thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Ngạn Kỳ: "A Nhân, em nhớ lầm rồi, đó là một ngày."
Nặc Nhân: "..."
Di Di: "..."
Điện thoại bị cúp ngay lập tức, hai tay Di Di tạo thành chữ thập, cầu mong chị Nặc Nhân bình an vô sự, trong lòng cô cảm khái: Đàn ông bị cách ly thật đáng sợ!
Chiếu Dã ở phòng tắm nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm, khóe miệng anh chứa ý cười: "Vợ ơi, anh quên cầm khăn tắm."
"Em biết rồi."
Di Di trả lời, cô đi đưa khăn tắm cho anh: "Em để ở..."
Cô còn chưa nói xong, cửa mở ra, một cánh tay rắn chắc kéo cô vào.
"Chiếu, Chiếu Dã..."
"Bị lừa hai lần mà vẫn mắc mưu, vợ thật đáng yêu."
"Em muốn bao nhiêu lần cứ nói với anh là được, không cần hỏi người khác."
Cả người Di Di ướt đẫm: "Anh nghe lén em nói chuyện điện thoại!"
"Anh không có." Anh nghe một cách quang minh chính đại.
Ba
Di Di ra lệnh cho Chiếu Dã không được nghe cô nói chuyện điện thoại.
Chiếu Dã nhún vai, được rồi, một mình anh hóng gió ở ban công.
Di Di chạy lên tầng gọi điện cho Nặc Nhân, tiếp tục chủ đề lần trước.
"Chị Nặc Nhân, anh Ngạn Kỳ không ở đó đúng không?"
"Anh ấy đi xét nghiệm Axit Nucleic rồi."
Di Di thở phào: "Chị Nặc Nhân, lần trước chị có ổn không..."
"... Rất ổn." Nặc Nhân thở dài, Ngạn Kỳ khiến cô ấy rất đau, còn nói lần này chắc chắn phải để cô ấy nhớ rõ.
Giọng Nặc Nhân có vẻ không tốt lắm, trong lòng Di Di bùng lên một ngọn lửa nhỏ, cô dõng dạc khuyến khích Nặc Nhân: "Chúng ta phải phản kháng! Chúng ta phải đấu tranh! Không thể để bọn họ như vậy! Người ta là dao thớt, chúng ta là thịt cá, lẽ nào cứ để vậy mãi!"
Nặc Nhân phản bác nho nhỏ: "À, thật ra chị rất thích làm chuyện đó với anh ấy..."
"... Ờm." Di Di dừng lại, ý đồ tạo phản mắc cạn, cô tò mò hỏi: "Chị thích nhất lúc nào..."
Hai người lặng lẽ nói về chuyện xấu hổ.
"... Chắc là buổi tối."
"... Cái đuôi."
"... Giường."
"... Không."
Di Di cười ha ha, cô lén nói với Nặc Nhân: "Chị Nặc Nhân, chị có thể thử xem, ở phía trên rất tốt, có thể trả thù anh ấy, khiến anh ấy khó chịu!"
Chiếu Dã ở ban công tầng ba, anh đã cố gắng không nghe tiếng nói chuyện ở phía trên, nhưng đó là người mình yêu, lúc nào anh cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, vì vậy không thể không để ý.
Những từ vụn vặt truyền xuống...
Phía trên... Trả thù... Khó chịu.
Chiếu Dã cười lạnh.
Buổi tối, Di Di bị ép nằm trên Chiếu Dã, kết quả cô bị đau lưng.
Bốn
Cảm ơn trời đất, kinh nguyệt của Di Di đã đến.
Chiếu Dã không thể không dừng vận động trên giường lại, anh bưng trà đưa nước hầu hạ Di Di.
Ban ngày còn tốt, nhịn một chút là qua.
Nhưng đến buổi tối, ham muốn rục rịch, anh nắm tay Di Di để cô giúp anh.
"Tay mỏi, anh tự giải quyết đi." Di Di vô tình nói.
Chiếu Dã cười xấu xa nhìn cô: "Tay mỏi thì dùng cái khác cũng được."
"... Cút."
Di Di vẫn giúp anh.
Nửa đêm, Chiếu Dã đang ngủ bỗng ngửi thấy mùi máu tươi rất nồng, tiềm thức anh nghĩ đến cái miệng nhỏ kia, vừa nghĩ đến nó anh đã muốn liếm.
Vì thế, chăn bông dày nhô lên một ngọn núi, Chiếu Dã chui vào giữa chân Di Di.
Anh vừa chạm chất vải mềm mại, định kéo quần lót ren của cô thì đã bị đá xuống giường.
"Ui-" Chiếu Dã sờ sờ đầu, tiếng nói đầy phẫn nộ của Di Di vang lên ở trên giường: "Chiếu Dã, nếu anh dám liếm, em sẽ chia tay với anh!"
"..."
Chiếu Dã cũng không dám nữa.
Anh an phận mấy ngày, cũng không cầu xin Di Di giúp đỡ. Nửa đêm, anh lén lút dùng vật cứng cọ vào eo nhỏ của cô, như vậy đã thấy rất thỏa mãn.
Lần nào Di Di cũng tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng thở gấp và hơi thở ấm áp của anh, cô đều bị gợi lên dục vọng.
Đêm nay, Chiếu Dã ôm cô từ phía sau như thường lệ, anh cọ cọ vào lưng cô, môi dán lên lưng cô.
Anh thích ý nhắm mắt lại, ai ngờ giây tiếp theo người trong lòng lại trở mình, hai chân kẹp thấy thứ dựng đứng của anh.
"Vợ?"
Di Di ôm cổ anh, cô nhẹ giọng nói: "Hết rồi."
Chiếu Dã ngây ngốc nhìn cô, sững sờ vài giây mới phản ứng lại.
Ngay sau đó, anh như sói đói vồ lấy con mồi.