[full_free]_anh ấy thích nhìn tôi và người đàn ông khác

Thị Nhận Chi nắm chặt anh, “Đi tắm không?”
 
Thị Nhận Chi bị đè có hơi mỏi, ý muốn ám chỉ anh rút côn thịt ra được rồi.
 
Hứa Huyền toại nguyện cho cô, đứng dậy lấy quần áo dưới đất bảo. “Em tắm trước đi. Phòng tắm nhà em nhỏ lắm.”
 
Thị Nhận Chi bĩu môi. Đáng giận quá! Dám coi thường gia cảnh đáng thương của cô.
 
“Ah..!”
 
Thị Nhận Chi cho rằng thể lực của mình rất tốt nên tự tin sải cánh xuống giường, ai ngờ do quá lâu rồi không làm mà Hứa Huyền đụ ác quá, khiến chân cô nhũn hết cả ra, vô lực ngồi phịch xuống đất.
 
“Có lẽ nào, làm sao mà run chân…”
 
Cô chống lên giường, chật vật đứng dậy, đấm bóp vài cái.
 
Hứa Huyền kéo tay cô lôi vào trong ngực cười, “Run chân hả?”
 
“Cũng hơi, nhưng không đến nỗi.” Thị Nhận Chi liếc anh. Còn do ai?
 
Thị Nhận Chi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen nhưng lại không tắm vòi sen.
 
Cô đang nghĩ cách báo cảnh sát.
 
Đùa cô sao? Đột nhập cưỡng gian, phải bảo lưu bằng chứng cẩn thận mới được.

 
Vốn dĩ là cô định lấy điện thoại lại nhưng Hứa Huyền như kiểu muốn cảnh cáo cô rằng đừng tưởng anh không biết cô định làm gì mà đem điện thoại cô bỏ vào trong túi áo anh ngay trước mặt cô.
 
Cái đồ ghê gớm!
 
Cô lại phải đóng vai tiểu bạch thỏ ngoan đi vào phòng tắm.
 
Thị Nhận Chi phiền não bưng mặt.
 
Phòng tắm có cửa sổ. Cô nghĩ một lúc, lấy son môi viết kêu cứu lên khăn tắm rồi ném xuống lầu.
 
Mong rằng có ai đó nhặt lên…
 
Để ngụy trang, cô chỉ gội đầu, còn cả cơ thể thì không tắm rửa gì cả. Bên trong vẫn để y nguyên. Chứng cứ cả đó! Nếu không thì sao cô cho anh bắn vào trong được!
 
Nhưng mà cô nhìn thấy người đi bộ ở dưới lòng đường. Có người nhặt được cái khăn của cô, xong lạnh lùng quẳng vào trong thùng rác bên đường.
 
Lòng cô trĩu nặng.
 
Ôi… New York lạnh lẽo… ai thèm quan tâm đến ai… Mạnh ai nấy sống...
 
Lúc cô đang lau khô tóc thì Hứa Huyền bỗng dưng xông vào phòng tắm.
 
Thị Nhận Chi kinh ngạc, anh lại muốn làm gì nữa?
 

Hứa Huyền lúc này đã mặc quần áo xong, cũng không có ý định tắm ở đây.
 
Anh dựa vào cửa nói: “Anh đi đây, lần sau gặp.”
 
Nói xong liền đem trả điện thoại cho cô.
 
Thị Nhận Chi không thể hiểu nổi, cũng vẫy tay nói hẹn gặp lại.
 
Mãi cho đến lúc nghe được tiếng cửa đóng lại, Thị Nhận Chi mới định gọi cho cảnh sát.
 
Vừa mở điện thoại lên, điện thoại đang mở Ghi chú. Trên đó ghi:
 
“Trong album ảnh có đoạn video chúng ta ân ái vừa rồi. Nhẫn là quà anh tặng em, anh không lấy lại. Nếu em không thích, có thể đem bán hoặc cho ai thì cho.”
 
Thị Chi da đầu run lên, mở album ảnh.
 
Quả nhiên có một video quay cảnh ân ái vừa rồi.
 
Hơn nữa video này còn đặt ở góc máy quay trộm nữa chứ.
 
Anh quay trộm cô sao?
 
Trước khi đột nhập vào nhà cô, anh đã quay lén cô rồi sao?
 
….
 
Nếu cô thực sự báo sát, Hứa Huyền dù có đi tù thì có khả năng video sẽ bị phát tán khắp trường cũng như công ty cô. Loại người biến thái như vậy sao dám chắc anh sẽ không trả thù cô?
 
Hơn nữa, anh có quốc tịch Mỹ, lại chỉ là du học sinh. Anh có gốc gác còn cô thì…. Cô không ngờ rằng chính mình lại có ngày sợ bị tung video lên mạng.
 
Thị Nhận Chi tức gọi điện cho anh, bật ghi âm: “Cậu muốn gì?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận