"Tôi không thích người khác vào phòng tôi. Trong bữa tiệc cũng luôn có một lũ rồ dại cứ tìm cách phá phách nhà người ta." Tiebout giải thích.
Phòng gác mái là phòng của hắn, hơi bừa bộn. Dưới trên ghế và giường vương vãi vài bộ đồ, nhưng nhìn chung khá sạch sẽ, không bẩn thỉu hay bụi bặm gì.
Hắn đặt Thị Nhận Chi lên giường, rồi nói tiếp: "...Nhưng cô bị thương, nên sẽ là trường hợp ngoại lệ”
"Phòng tôi đấy. Tôi đến New York học, ở trọ nhà này."
Tiebout lấy từ góc phòng chai nước tăng lực, ném một chai về phía cô, còn hắn thì ngồi xuống bàn ghế gần giường, bật đèn bàn lên. Ánh sáng vàng ấm chiếu rọi đôi mắt đen thẳm như hang tối của hắn.
"Cảm ơn." Thị Nhận Chi không hứng thú gì với nước tăng lực, chỉ cảm ơn hắn, "Hơi bất ngờ đấy, anh không thuê nhà mà ở trọ ở đây sao."
"Ừ, con trai chủ nhà là bạn thân từ nhỏ của tôi. Sau này họ chuyển đến New York, tình cờ cũng đúng lúc tôi đi học ở đây."
Tiebout nói mà không tỏ vẻ vui vẻ gì, hơi hờ hững, giọng điệu lười biếng, giống như đang lịch sự trả lời nhưng thực ra không hứng thú lắm.
Nói đến đây, Thị Nhận Chi nhậ̵n ra từ lúc gặp hắn đến giờ, hắn chỉ cười khi đối mặt với những lời chế giễu mà đó cũng là nụ cười khó chịu, khinh miệt khiến người khác phải tức giận.
Thật là một con người u ám.
"Cô bị thương phải không?" Tiebout không thích nói về bản thân, nên đổi sang hỏi về Thị Nhận Chi, "Lúc nãy còn đi không nổi. ...Bị … bắt nạt à? Cần tôi báo cảnh sát không?"
Cũng tinh tế lắm.
Thị Nhận Chi lắc đầu, cô tự nguyện mà.
Tiebout nhún vai, không hỏi thêm.
Hắn mở ngăn kéo bàn lấy ra hộp thuốc, nói: "Tôi thường có sẵn thuốc do chơi thể thao hay bị thương. Cô xem có loại nào dùng được không."
Thị Nhận Chi ngồi dậy, cúi xuống bàn để xem thuốc dưới ánh đèn. Mái tóc giả vàng óng mượt của cô lướt nhẹ qua mu bàn tay Tiebout.
Cô nghe thấy tiếng hơi thở hắn hơi dừng lại, nhưng hắn cũng không rút tay lại.
Thị Nhận Chi nhìn kỹ từng loại thuốc, cuối cùng chọn một loại kem gây tê có thể dùng cho vùng kín.
Nhưng chẳng lẽ cô lại bôi thuốc ngay trước mặt hắn sao?
Hơn nữa, phòng hắn còn không có gương cầm tay? Cô làm sao mà bôi thuốc dựa trên cảm giác thế được?
Thị Nhận Chi nhìn thấy bên cạnh chỉ có cái gương to.
Cô hỏi Tiebout, hắn nói: “Tôi không có gương cầm tay.”
Rồi hắn nhìn cô khó xử mà hỏi thẳng: “Muốn tôi giúp không?”
Really nigga?
Thị Nhận Chi hoảng hốt, hắn biết cô tính bôi thuốc ở đâu à?
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại cô, không có chút đùa giỡn nào. Hắn thật sự hình như chỉ muốn giúp cô bôi thuốc mà thôi.
Hôm nay… lại có thêm tiêu vặt hay gì trời?
Thị Nhận Chi do dự nói, “Vậy nhờ anh nhé.”
Cô kéo váy mình lên cao. Hai đùi trắng trẻo, săn chắc, ở giữa là chiếc quần lót trắng viền ren thuần khiết đang bao trùm lấy nơi riêng tư ướt át.
Cô nâng hai chân lên, bàn chân dẫm lên giường, những ngón tay mảnh khảnh kéo quần lót qua một bên, hướng về phía hắn, dang rộng nơi riêng tư bí mật nhất trước mắt hắn.
Thị Nhận Chi cũng hơi xấu hổ, hai má đỏ bừng quay sang một bên không dám nhìn thẳng hắn.
“Có thể… phiền anh được không?”
Thanh âm của cô run lên nhè nhẹ như đang dụ dỗ hắn.
Hơi thở của Tiebout hơi ngưng lại, rồi bỗng gấp gáp, nặng nề hơn.