“Bên dưới to quá… đau…”
Thị Nhận Chi thốt lên, đôi mắt ngấn nước nhìn Tiebout.
Đúng như cô dự đoán, Tiebout rất thích bộ dạng thỏ con này, hắn cúi đầu hôn lưỡi cô, hôi môi, hôn má, nói, “My baby”
Chưa gì đã gọi thế rồi, dễ dụ vậy sao?
Thị Nhận Chi đảo mắt, mỉm cười ngọt ngào. Cô vòng hai cánh tay thon thả quanh cổ Tiebout, rồi nhìn sâu vào mắt hắn, cọ cọ mũi mình vào sống mũi cao thẳng của hắn.
"Tôi đỡ hơn rồi, cảm ơn anh." Giọng cô ngọt ngào, ám chỉ anh nên đi được rồi.
Quả nhiên, Tiebout đứng dậy, không cười nữa, chỉ gật đầu.
Hắn vừa rút tay ra, thuốc mỡ trắng bị dịch nhờn làm cho loãng đi, nhưng trên ngón tay vẫn còn mùi thuốc.
Hắn hạ ánh mắt xuống, lại mỉm cười, rồi trước cái nhìn chăm chú của cô, hắn ngậm lấy đầu ngón tay vừa rút ra khỏi âm hộ cô.
Vừa ngậm vừa nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc nhọn uyển chuyển như một con báo gấm, rồi từ từ liếm sạch thuốc mỡ trên đầu ngón tay.
"Ah... không có mùι sao?" Thị Nhận Chi đứng dậy, nghiêng đầu hỏi bằng giọng nghi hoặc.
"Vẫn có." Tiebout nói.
Thị Nhận Chi tiến đến, áp môi vào môi hắn, đưα lưỡi liếm qua môi rồi lưỡi hắn.
Ngay sau đó, cô lùi lại trước khi hắn kịp phản ứng, liếm môi và nói: "Đúng là có đấy!"
Tiebout ngạc nhiên nhìn cô, rồi hắn liếm môi và cười nói: "Ừ, có mùi thật."
"Lange, cho tôi số liên lạc của cô đi." Hắn cười, nụ cười u ám và điên cuồng, "Tôi nghĩ chúng ta không nên kết thúc như thế này."
Thị Nhận Chi thấy đôi mắt luôn sâu thẳm bí ẩn của Tiebout như lóe lên một ngọn lửa nguy hiểm.
...
Khi Thị Nhận Chi cùng Hứa Huyền bước vào nhà hàng, ánh mắt của La Diệc Sâm không tự chủ được mà quét qua ngườι cô.
Hứa Huyền nắm tay cô một cách thân mật, chăm sóc cô rất chu đáo, việc gì cũng đều ưu tiên cô trước. Mỗi lần nhìn Thị Nhận Chi, đôi mắt Hứa Huyền lại đầy vẻ mê mẩn khiến La Diệc Sâm không khỏi bất ngờ: Nó còn có mặt này nữa á?
Ha... Hứa Huyền đang làm trò gì thế này?
La Diệc Sâm ban đầu nghĩ Hứa Huyền chỉ muốn giới thiệu bạn bè hay ngườι quen gì đó, nhưng bây giờ nhìn lại, đây chắc là bạn gái của Hứa Huyền rồi nhỉ?
Thị Nhận Chi im lặng ngồi bên cạnh Hứa Huyền, tự nhiên chấp nhận sự chăm sóc của anh. Cô ta có vẻ lễ độ, dễ gần và ngọt ngào, tuy nhiên đôi mắt cô lại vô cùng bình thản hờ hững.
Một ngườι ngoài lạnh trong nóng, một người ngoài nóng trong lạnh. La Diệc Sâm thầm nghĩ.
Cô mỉm cười với La Diệc Sâm đang ngồi đối diện, như một đóa hoa đang tỏa hương, thật quyến rũ.
"Anh hai," Hứa Huyền cảm nhận được ánh mắt của La Diệc Sâm, cũng không có thái độ gì, anh nói, "Thị Nhận Chi đang thực tập ở New York, là thanh mai trúc mã của em hồi còn ở Trung Quốc. Nhận Chi, anh hai tôi, là La Diệc Sâm, tốt nghiệp Đại học rồi, đang làm startup ở Thung Lũng Silicon."
Hứa Huyền giới thiệu hai người với nhau một cách ngắn gọn.
"Chào anh."
Đôi mắt sáng ngời và tinh anh của Thị Nhận Chi giống như bầu trời xanh thẳm. Cô cười, để lộ hàm răng trắng muốt, đôi môi như cánh hoa rung độn̴g trong gió xuân.
Giọng cô trong trẻo, ăn nói lưu loát, khóe miệng luôn cười thân thiện, biểu cảm phong phú, cử chỉ tinh nghịch.
Hoàn toàn là kiểu người trái ngược với Hứa Huyền.