Hứa Huyền cảm nhận được cơ thể Thị Nhận Chi càng lúc càng mềm đi trong ngực mình, không nhịn được hé miệng cắn vào cổ cô như một con báo săn mồi.
"Em, em sắp..." Thị Nhận Chi hơi nức nở, đôi má ửng đỏ nói.
"Ngoan." La Diệc Sâm hôn môi cô nói, “Nhịn một chút, đợi anh cùng lên.”
Hứa Huyền không nói gì nhưng động tác của anh mỗi lúc một nhanh hơn, chắc chắn cũng sắp lên đỉnh rồi.
Thời gian mơ hồ trôi qua, mỗi ngườι đều tận hưởng kích thích tình ái của riêng mình.
Rồi khi Thị Nhận Chi bắt đầu mờ dần cả hai mắt, người nhuyễn ra như nước, hai anh em nhà Hứa Huyền một trước một sau thở hổn hển bên tai cô, thì bên trong tiểu huyệt và cúc hoa đều bị rót đầy tinh dịch của hai người.
Ánh nắng ban mai lọt qua rèm cửa chiếu vào phòng, vẻ dịu dàng làm sáng lên khuôn mặt Thị Nhận Chi.
Cô chớp mắt tỉnh dậy, cơ thể mỏi nhừ, cử động cũng khó khăn.
Cô nhận ra bản thân đang được Hứa Huyền ôm trong lòng, trong khi La Diệc Sâm thì cũng đang nằm yên bình bên cạnh.
Kính cận của La Diệc Sâm đặt bên tủ đầu giường, không đeo kính, đường nét trên khuôn mặt anh càng rõ ràng hơn, sống mũi thẳng và đôi mí sâu.
Đeo kính à... cô cũng đã lâu không đeo rồi.
Trước đây cô cũng bị cận thị, nhưng sau này phẫu thuật tia laser nên không còn phải mang kính nữa.
La Diệc Sâm cận thị sao? Độ cận là bao nhiêu nhỉ?
Nghĩ vậy, cô vươn ngón tay thon dài, cẩn thận lấy kính gọng vàng của anh trên tủ đầu giường.
Trên gọng kính khắc tên một thương hiệu xa xỉ.
Cô đeo kính lên, cảm nhận sự thay đổi tầm nhìn, nhíu mày lại.
Ah... chóng mặt quá.
Gọng kính hơi to so với mặt cô, nhưng sự không vừa vặn này lại khiến cô thích thú.
Đúng lúc cô đang tò mò, La Diệc Sâm cảm nhận được mái tóc mềm mại như tơ của cô trượt qua gò má, anh dần tỉnh giấc.
Mở mắt ra, La Diệc Sâm thấy cô đang tò mò nhìn ngó xung quanh kính của anh.
Anh không khỏi bật cười, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp và dịu dàng, cảm thấy Thị Nhận Chi rõ ràng có tính toán, đầu óc phức tạp, nhưng thỉnh thoảng cũng có những hành độn̴g rất ngây ngô.
Đeo kính lên, khuôn mặt cô toát lên vẻ quyến rũ khác lạ, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch hiếu kỳ.
"À, em xin lỗi." Nhận ra anh đã thức dậy, Thị Nhận Chi vội cởi kính ra, "Trả lại anh này."
La Diệc Sâm mỉm cười, ánh mắt đầy chiều chuộng.
"Đeo lại đi." Anh vuốt má cô, dịu dàng nói, "Cho anh xem nào."
"...Vâng."
Mặc dù không hiểu ý định của anh, nhưng Thị Nhận Chi vẫn đeo kính lại.
Đầu cô choáng váng vì thị lực không quen.
Trong cơn mơ màng ấy, La Diệc Sâm cúi xuống, hôn nhẹ môi cô.
"Dễ thương quá đi, Nhận Chi." Anh chỉ khẽ chạm môi cô, không hề dâm dục mà trìu mến, "Chào buổi s̴áng."
"Chào buổi s̴áng."
Thị Nhận Chi mỉm cười với anh.
"Thật ra, tôi cảm thấy," La Diệc Sâm cười, thoải mái nói, "Kính của tôi... em có thể đeo bao nhiêu lần cũng được."
Anh nói vậy khiến Thị Nhận Chi hơi bất ngờ.
Ánh nắng sớm lọt qua rèm cửa, rọi lên giường, như thắp sáng bầu không khí mập mờ giữa hai ngườι, chiếu rọi khuôn mặt trong veo, tươi trẻ của Thị Nhận Chi.
La Diệc Sâm cũng say mê ngắm nhìn vẻ đẹp tràn đầy sức sống của cô.
Ánh mắt La Diệc Sâm không bỏ qua ở phía sau Thị Nhận Chi, Hứa Huyền đã thức tỉnh từ lâu, anh đang nhìn hai người với ánh mắt ghen tuông đầy giận dữ.
Nhưng Hứa Huyền không nói gì, anh chỉ im lặng quan sát tất cả.
Thậm chí trong ánh mắt ấy, còn lẫn cả sự khoái trá bệnh hoạn.