[full_free]_anh ấy thích nhìn tôi và người đàn ông khác

Sau một đêm vật vã thì sáng nay, Thị Nhận Chi lại bị đánh thức bởi tiếng điện thoại rung của Hứa Huyền.
 
Khi mở mắt ra, Thị Nhận Chi vẫn còn hơi ngái ngủ, giận dỗi ôm lấy Hứa Huyền, lăn lộn trong lòng anh, cáu kỉnh nói: "Có chuyện gì vậy!".
 
Bàn tay đang đỡ đầu cô vuốt vuốt đầy thương yêu, rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giọng nói quyến rũ đặc trưng của buổi sáng lười biếng nói: "Đừng để ý, ngủ tiếp đi".
 
"Không ngủ được nữa! Có chuyện gì vậy?"
 
Thị Nhận Chi càu nhàu, tức giận đè đùi lên người anh, rồi cắn một cái lên xương quai xanh của anh.
 
Thấy vậy, Hứa Huyền bật cười, để mặc cô phát cáu và vặn vẹo trong lòng anh.
 
"Ngoan", Hứa Huyền trấn an cô trước, rồi anh do dự vài giây, dường như đɑng do dự liệu có nên nói với cô chuyện riêng của mình hay không.
 
Cuối cùng, dường như anh đã vượt qua được rào cản tâm lý, nói: "Là bố anh".
 
"Hả?"
 
Nghe đến đây, vẻ buồn ngủ mờ nhạt ban đầu của Thị Nhận Chi lập tức biến mất.
 

Hứa Huyền chưa bao giờ chịu nói chuyện gia đình với cô, tất cả những gì cô biết về gia đình anh vẫn dừng lại ở nhận thức thời thơ ấu của cô.
 
Thậm chí sau khi gặp lại ở Mỹ, cô cũng đã hỏi anh vài lần, nh̵ưng mỗi lần cô hỏi, Hứa Huyền luôn lảng đi: "Không có gì đáng nói", anh luôn trả lời né tránh như vậy.
 
Dường như không thích bị ngườι khác dò xét nội tâm, anh rất khép kín với cô.
 
Vì vậy, Thị Nhận Chi cũng rất kiềm chế với Hứa Huyền, mặc dù trong nhiều khoảnh khắc đam mê, khi ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng và vẻ mặt kiềm chế nhưng vẫn khát khao của Hứa Huyền, trái tim cô như bị lông vũ quét qua, thực sự ngứa ngáy.
 
Đối với một người khép kín cảm xúc và quá khứ với cô như vậy, cho dù anh quan tâm cô tinh tế đến thế nào, hay giúp đỡ cô thoát khỏi tình huống khó khăn, cô cũng sẽ không trao đi trọn vẹn chân tình của mình.
 
Nhưng lần này, Hứa Huyền đã chủ động nói với cô về chuyện bố anh.
 
"Bố ruột của anh. Năm đó, mẹ anh ngủ với ông ta vì muốn có thẻ xanh, có thai sinh ra anh. Sau khi anh chào đời, bà ấy đã về nước, đem theo anh. Người bố đó bị mẹ anh chia tay. "
 
Hứa Huyền nói một cách lãnh đạm và xa cách, giống như tất cả chỉ là câu chuyện của ngườι khác, anh chỉ là ngườι kể lại, "So với ông ta, mẹ anh càng yêu tấm thẻ xanh ông ta mang lại hơn. Bà ấy không yêu ông ta."
 
Ánh mắt Hứa Huyền trở nên u ám, dường như tự nói với chính mình: "...Đối với anh, em cũng yêu tiền của anh hơn."
 
"Anh...không phải thế đâu, không hoàn toàn như vậy."

 
Thị Nhận Chi vội vàng phản bác, "Không hoàn toàn như vậy."
 
Cô muốn nói gì đó, nhưng không biết phải làm sao để chứng.
 
Bởi vì sự thực là cô thiếu tiền. Cô cũng không có khả năng thoát ra khỏi tiền của anh, và trơ trẽn nói với anh rằng, cô không yêu tiền của anh.
 
Cô thực sự cần tiền... cô cần tiền muốn chết đi được.
 
Không chỉ vì tương lai của bản thân, mà còn vì cha mẹ cô vẫn đang vật lộn ở trong nước.
 
Gánh nặng̝ tiền bạc trên vai cô quá lớn, đối với cô hiện giờ quả thực tiền quan trọng hơn tình cảm.
 
Thị Nhận Chi im lặng, chỉ biết siết chặt lấy Hứa Huyền, cố gắng truyền hơi ấm của mình cho anh.
 
Ngoài điều đó ra, cô không thể làm gì khác.
 
"Không phải như vậy sao?"
 
Hứa Huyền chớp mi mắt, bóng tối bao trùm khuôn mặt khiến nét mặt anh càng sâu thẳm.
 
Anh vô thức không tin lời cô nói.
 
Anh nói: "Vậy, nếu em ngủ với bố anh, lần này anh sẽ cho em 10 nghìn đô, em thấy sao? Em sẽ từ chối vì anh, hay đồng ý vì tiền?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận