[full_free]_anh ấy thích nhìn tôi và người đàn ông khác

Vậy còn em thì sao, Hứa Huyền?
 
Đây là lần đầu Thị Nhận Chi thấy Hứa Huyền như vậy.
 
Trong lòng cô chợt thấy cay đắng khó tả.
 
Chính cô cũng không hiểu đó là do đồng cảm vô cớ, hay là gì nữa.
 
...
 
Thị Nhận Chi tìm thấy Hứa Huyền trong một căn phòng khác.
 
Anh ngồi bên giường, run rẩy đưa tay che mặt, vai run lên nhè nhẹ, hơi thở gấp gáp, kèm theo tiếng hít vào nghẹn ngào cố gắng kìm nén cảm xúc.
 
Anh không muốn để ai thấy biểu cảm của mình lúc này, Nhận Chi không nhìn rõ được khuôn mặt anh.
 
Anh cắn chặt môi, cố nén tiếng khóc, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt lọt qua kẽ tay, rơi xuống đầu gối.
 
Anh thực sự đang khóc.
 
Đây là lần đầu cô thấy anh mất kiểm soát cảm xúc như vậy.
 

Thị Nhận Chi cắn môi, ôm nhẹ anh từ phía sau, dịu dàng nói: "Chú đã đi rồi... ông ấy xin lỗi anh..."
 
"Anh có muốn nói chuyện không?", Thị Nhận Chi dịu dàng hỏi, "Em sẽ chờ... em sẽ chờ anh."
 
Chờ anh sẵn sàng mở lòng với cô.
 
Nghe cô nói, thân thể Hứa Huyền dừng lại một chút.
 
Thân thể anh không còn run nữa, nhưng anh vẫn che mặt, không chịu để tay xuống.
 
Thực ra, mối quan hệ của Hứa Huyền và cha ruột không tốt cho lắm.
 
Kể khi trở lại Mỹ học trung học, Richard luôn muốn gặp anh, không có lí do gì khác, Richard vẫn nhớ mẹ anh.
 
Nhưng trong mắt mẹ Hứa Huyền, Richard chỉ là quá khứ, bà không muốn để tâm nhiều.
 
Vậy nên, Richard chỉ có thể liên lạc với Hứa Huyền.
 
Không có tình bố con gì cả, bố anh không hề có tình cảm với anh.
 
Bố anh chỉ là ngườι chấp niệm với quá khứ, thế thôi.
 

Hứa Huyền hiểu rằng tình cảm khó mà có thể quay lại sau mấy chục năm. Huống hồ tình cảm đó đã không tồn tại ngay từ đầu.
 
Anh không thể không oán hận, với mẹ, với bố...
 
"Hồi nhỏ anh rất ghen tị với em. Em có bố mẹ yêu thương, gia đình hoàn hảo. Họ không muốn để lộ bất cứ mặt tối tăm nào với em cả."
 
Hứa Huyền nói với Nhận Chi như vậy.
 
Đây là lần đầu anh nói những lời này.
 
Còn Hứa Huyền, anh được sinh ra chỉ vì thẻ xanh của mẹ. Sự ra đời của anh chỉ là một âm mưu.
 
Mẹ anh không ngại gặp gỡ, hẹn hò những ngườι đàn ông khác trước mặt anh. Bà là mẫu ngườι tự do, chưa bao giờ có ý định trở thành ngườι vợ của một ai, hay thậm chí là ngườι mẹ của Hứa Huyền, mặc dù bà cũng đã cho anh điều kiện vật chất tốt nhất.
Anh lớn lên không có cha, nhiều điều nam giới cần được học vào tuổi dậy thì như cách ϲạօ râu, anh cũng phải tự mò mẫm.
 
Tính cách anh vì thế mà kín đáo, chống đối ngườι khác, ngoài lề xã hội, tam quan lệch lạc một cách xoắn xuýt và sự lãnh đạm của anh cũng được hình thành cũng là chuyện đương nhiên.
 
Thậm chí, Hứa Huyền cảm thấy một trong những lý do anh ghét bố mẹ là anh dường như thấy bóng dáng của Thị Nhận Chi và anh ấy trên người họ.
 
Người đàn ông cố chấp đẹp trai, người phụ nữ thông minh có chính kiến.
 
Người đàn ông theo đuổi người phụ nữ, còn người phụ nữ thì không coi trọng tình cảm đó.
 
Liệu Hứa Huyền có thực sự căm ghét bố mẹ đến thế không?
 
Nếu thực sự vô tình đến vậy, anh đâu có khóc như bây giờ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận