Hứa Huyền đi vòng ra phía trước Thị Nhận Chi, đổi cây cọ sạch khác, nhúng vào bảng màu làm từ chất liệu đặc biệt hơn.
"Ngứa quá."
Thị Nhận Chi cố gắng chịu đựng, cơ bụng cũng cọ lại, lộ rõ đường cong.
Cây cọ nhúng màu huỳnh quang, quẹt trên bụng dưới mềm mại của cô.
Tập trung vẽ từng đường cong, từng điểm sáng lấp lánh.
Cùng với cây cọ, ngón tay anh lướt nhẹ trên da cô, cảm giác ấm áp và mát lạnh xen kẽ khiến Thị Nhận Chi hơi rùng mình.
Cô cảm nhận được đầu ngón tay anh, bụng cô run run nhẹ như đáp lại cọ vẽ.
Cây cọ trượt qua, để lại vệt huỳnh quang mờ mờ.
Họa tiết huỳnh quang dần hình thành trên bụng cô, toả ra vẻ bí ẩn và quyến rũ.
Cô cúi đầu nhìn xuống:
Ánh huỳnh quang tỏa s̴áng dịu, trên bụng cô hiện lên hoa văn khiến người ta phải thán phục...
"Anh vẽ cho em họa văn gợi dục à?" Thị Nhận Chi nhìn rõ họa văn xong thì suýt ngất.
Cô rất muốn phản ứng, nhưng Hứa Huyền lại vỗ nhẹ mông cô: "Đừng cựa quậy."
Vẻ mặt anh nghiêm túc, như thể cô đang không hiểu nghệ thuật vậy.
... Được rồi.
Thị Nhận Chi mím môi, tự hỏi liệu vật liệu huỳnh quang có rửa sạch được không?
Thật lo lắng…
Cọ vẽ nhẹ nhàng lay độn̴g, từng nơi nó đi qua để lại lưu lại những họa tiết văn hoa.
Kỹ thuật của Hứa Huyền dịu nhẹ và thành thạo, mỗi nét vẽ đều chính xác và mạnh mẽ. Những đóa hoa khác nhau nở rộ trên làn da cô, cùng với dây leo trang trí trên thân, biến cơ thể cô thành một bức tranh đầy hoa.
Hoa hồng, cẩm chướng, hoa nhài... nhiều loại hoa kết hợp, từng bông hoa được vẽ rất tỉ mỉ, toát lên vẻ mềm mại của cánh hoa và sự tinh tế trong nhụy hoa.
Sau khi hoàn thành một dây leo hoa tinh xảo nơi bắp đùi trong, cọ vẽ của Hứa Huyền đột nhiên dừng lại.
Hơi thở của anh phả vào âm hộ của Thị Nhận Chi, nơi đɑng chảy dâm thủy ra bên ngoài mà nói, “Chỗ này của em ướt như vậy làm sao mà vẽ đây?”
Thị Nhận Chi bất mãn, má ửng hồng đáp lại: "Là phản ứng sinh lý thôi mà!"
Má cô dần đỏ thắm như một cánh hoa nở rộ. Sự e thẹn và tức giận lẫn lộn trên gương mặt cô, cô cúi mặt xuống nhưng không thể che giấu được sự hồng hào trên má, tương phản với bức tranh trên người cô.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang chiếu vào mình.
Hứa Huyền ngước nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia u ám.
Sau đó, anh thở dài, lại cầm một cây cọ sạch khác, nhúng vào nước.
Rồi, đầu cọ ướt vuốt ve nơi ẩm ướt kia.
Thị Nhận Chi run rẩy, không đứng vững được suýt ngã, má cô càng đỏ hơn.
"Hứa Huyền... đây có phải là vẽ tranh không?" Cô nói.
"Sao lại không phải?"
Hứa Huyền điềm tĩnh nói, đầu cọ còn đang chứa giọt nước vẽ lên âm hạch, phác họa hình dáng nó, nhìn nó dần chín muồi dưới đầu cọ, khiến ngườι ta thèm muốn.
Đầu cọ nhẹ nhàng như lông vũ, vẽ trên nơi mềm mại nhất của cô, như khám phá hình dáng cô, theo vết cọ, màu sắc ở đó càng lúc càng hấp dẫn.
Đầu cọ lại trượt đến cái lỗ ẩm ướt, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới vuốt ve mép âm hộ, rồi anh nhìn chằm chằm cái lỗ nhỏ đang tiết ra nhiều chất lỏng hơn. Đầu cọ chọc vào, lấy chất lỏng đó vẽ lên hoa.
Cứ làm đi làm lại như vậy.