[full_free]_anh ấy thích nhìn tôi và người đàn ông khác

"Muốn... ưm... hôn..."
 
Đôi mắt Thị Nhận Chi long lanh nước, môi đỏ như bông hoa hồng gợi cảm, giọng nói nức nở như đang làm nũng.
 
"Ừm... nghe em hết."
 
Hứa Huyền cúi xuống, làm theo lời cô nói, đôi môi mềm mại bao phủ lên môi cô, đầu lưỡi trơn trượt luồn vào khoang miệng, trao đổi hơi thở với cô, càng lúc càng triền miên như muốn nuốt chửng cô vậy.
 
Thị Nhận Chi thích hôn môi, thích được ôm, Hứa Huyền biết rõ điều đó sau một thời gian dài chìm trong tình dục với cô.
 
Anh cũng biết, khi hôn cô trong lúc làm tình, cơ thể cô sẽ mềm như bông gòn, thành âm hộ cũng sẽ siết chặt quanh dương vật, hết sức mút mát nó, khiến anh gần như mất kiểm soát.
 
Thực ra anh cũng rất thích hơi ấm và cơ thể mềm mại của Thị Nhận Chi. Nếu như có thể, anh thực sự muốn để bản thân mãi mãi chìm trong vực thẳm khoái lạc ân ái với cô.
 
Trong cú đâm cuối cùng, trước mắt anh như bừng sáng pháo hoa rực rỡ, trong tiếng thở dốc của Thị Nhận Chi, tinh dịch theo ống dẫn tinh ào lên, bắn thẳng vào nơi mềm mại sâu bên trong của cô.
 
Thị Nhận Chi cố ý xiết thật chặt âm hộ quanh dương vật đang trùng trùng bắn tinh trong đó, nghe anh thở dốc đầy sung sướng, cô ngửa đầu cười: "Thích quá."
 
Rồi cô hôn nhẹ cằm anh, đôi mắt ướt nhìn anh.

 
Hứa Huyền hơi choáng váng.
 
"Rất thích được anh bắn vào trong." Cô nói tiếp, nhẹ môi dưới anh.
 
Cô luôn thế, nói những lời gợi cảm, làm những hành độn̴g cám dỗ, khiến anh hy vọng một chút, rồi cô lại nhiên như không có gì, chỉ chú tâm vào chuyện của mình, để lại anh hồ nghi hay là mình có hiểu lầm ý cô không.
 
"Tiểu yêu tinh."
 
Hứa Huyền cảm thấy tê tái toàn thân, ôm cô lật ngườι lại, để cô nằm trên tấm vải vẽ, rồi cắn một cái vào vành tai cô.
 
Tấm vải bên dưới đã bị màu trên ngườι họ làm cho lem luốc, vẽ ra dấu vết cuộc yêu của họ.
 
À, ra là Hứa Huyền đang chơi trò vẽ hoa văn làm tình bằng cơ thể.
 
Thị Nhận Chi nghĩ rồi lại ôm Hứa Huyền lăn trên tấm vải.
 
"Em còn muốn cùng anh vẽ thêm nhiều nữa cơ!"

 
Cô dụi mũi vào mũi anh, cười với Hứa Huyền.
 
-
 
Hứa Huyền đưaThị Nhận Chi ra sân bay vào ngày cô rời khỏi New York, thẳng đến cổng lên máy bay.
 
Mắt anh lấp lánh, trông có chút lo lắng cùng phiền muộn.
 
Dù biết Thị Nhận Chi chắc chắn sẽ trở lại New York sau khi tốt nghiệp, nhưng đối mặt với sự chia ly, anh vẫn cảm thấy bực bội.
 
Trong khi đó, Thị Nhận Chi lại rất phấn khích, dường như rất mong chờ việc bắt đầu đi học trở lại, chẳng hề có chút não nuột hay buồn bã vì sự chia ly.
 
Đã đến lúc phải chia tay rồi, nếu không cô sẽ trễ chuyến bay mất.
 
Nhìn bóng lưng Thị Nhận Chi, Hứa Huyền đang định nắm lấy tay cô thì bất ngờ Thị Nhận Chi quay đầu lại, lao vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh.
 
"Cảm ơn anh, Hứa Huyền. Nếu không có anh, em sẽ không thể đi học được nữa .... Anh là người bạn trai đẹp trai, giàu có và tốt với em nhất mà em từng quen biết!"
 
Thị Nhận Chi ngước nhìn anh, mỉm cười.
 
Đôi mắt cô lộ vẻ mong đợi, thái độ có phần ngượng ngùng, rồi nói: "Nếu em quay lại New York.... anh vẫn là bạn trai của em nhé?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận