[full_free]_anh ấy thích nhìn tôi và người đàn ông khác

Cảm giác tự ti mãi mãi không rời bỏ Hứa Huyền.
 
Nhưng đồng thời, một xúc cảm kỳ lạ cứ thôi thúc anh.
 
Việc nhìn Thị Nhận Chi quan hệ thân với ngườι khác đem lại cho anh một kích thích tâm lý nào đó... anh cương cứng hơn bao giờ hết, thậm chí còn hơn lúc chỉ nghĩ về cô.
 
Anh sợ cô sẽ bỏ rơi anh, anh tham lam muốn giữ cô lại bên cạnh, muốn mình có ích với cô... thậm chí dùng tiền để trói buộc cô.
 
Vậy nên, Hứa Huyền đã nửa đe dọa, nửa dụ dỗ khiến cô trở thành bạn gái mình, nhưng rồi Hứa Huyền lại lo sợ rằng mình sẽ không thể cương cứng, k͙hông thể thỏa mãn nhu cầu của cô... Anh sao có thể để cô không được thỏa mãn, phải không? Mặc dù anh biết chắc chắn mình sẽ không ngừng ghen tuông vì điều đó.
 
Anh nhận ra rằng khi anh tưởng tượng cô thân mật cùng ngườι khác, khi anh nhìn cô làm tình với người khác, dương vật của anh lại cương cứng đến tột cùng giữa sự ghen tuông và phẫn nộ.
 
... Trong những ngày rối ren đó, sự do dự và tự ti trong lòng Hứa Huyền liên tục lấy đi hết dũng khí của anh.
 
Mỗi khi muốn bộc lộ tình cảm với cô, môi anh dường như bị khóa chặt, những lời chân thành không thể thốt chỉ có thể lặng lẽ nuốt lại trong lòng.
 
Nhưng rồi số phận cuối cùng đã cho anh một cơ hội bất ngờ, ngay tại khoảnh khắc ly biệt.
 

Đóa hoa hồng của anh, rực rỡ và nồng nàn, đã ôm chặt lấy anh, dường như cũng không muốn chia tay với anh.
 
Cô dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh, dường như có thể nhìn thấu tận sâu thẳm trái tim anh.
 
Thị Nhận Chi vẫn luôn dễ dàng khuấy động cảm xúc của anh như vậy.
 
"Này, chắc em sẽ nuốt lời đấy—" Giọng cô dịu dàng nh̵ưng kiên định vang lên, "Em cũng thích anh, Hứa Huyền, không chỉ cơ thể anh đâu— Em biết ban đầu em nói sẽ không rung động với anh — nh̵ưng, em sẽ phải nuốt lời thôi, em thích anh!"
 
Giọng cô thoáng nũng nịu vì được anh nuông chiều đã quen, nh̵ưng anh lại say mê chính sự nũng nịu đó của cô.
 
Lời tỏ tình bất ngờ của cô dường như đập tan lớp băng bao bọc trái tim anh, cô lập anh với mọi ngườι bao năm qua.
 
"Em chỉ thích anh thôi. Trong lòng em chỉ muốn anh thôi." Cô nói, đôi mắt lấp lánh.
 
Rất, rất, rất thích anh.
 
Khóe mắt Hứa Huyền bỗng cay xè, tim đập thình thịch, cứ như một đứa trẻ vụng về ngây thơ.
 
Anh cố gắng hết sức không để cơ thể run rẩy vì xúc động.
 
Đóa hoa hồng của anh, được anh chiều chuộng nâng niu nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, Nhận Chi của anh.
 
"Cái này tặng em." Hứa Huyền cắn chặt môi, cố giữ bộ mặt không cảm xúc, đưα tay lấy từ trong túi ra một chiếc hộp quen thuộc.
 
Thị Nhận Chi nhận lấy, mở ra xem, là một chiếc nhẫn.
 
Chiếc nhẫn quen thuộc.
 
Chiếc nhẫn ban đầu anh tặng cô, sau đó cô đã đem bán đi.
 
Hứa Huyền đã lén mua lại nó.

 
"Đồ ngốc! Mua đi bán lại tốn kém quá đi mất!" Thị Nhận Chi không nhịn được mà cười, rạng rỡ như ánh mặt trời mùa hè.
 
Cô lại nhét hộp quà vào tay anh.
 
Hứa Huyền hơi bất ngờ, tưởng cô lại từ chối.
 
Nhưng Thị Nhận Chi lại giơ tay ra, cười nói: "Anh còn đứng như trời trồng làm gì nữa? Anh không giúp em đeo nhẫn à?"
 
Hứa Huyền nghe vậy, vội vàng nắm lấy ngón tay thanh mảnh của cô, đôi tay run run, giúp cô đeo lên chiếc nhẫn lấp lánh.
 
Anh chăm chú nhìn ngón áp út mà cô chìa ra cho mình, không hiểu sao ánh nhìn hơi mờ đi.
 
"Không được tháo ra đâu nhé?" Anh nói, giọng run run.
 
Hứa Huyền vốn không thích bộc lộ cảm xúc, anh cũng không muốn cô thấy mình xúc động đến nỗi rơi nước mắt.
 
Vì vậy anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên ngón đeo nhẫn của cô, đôi môi ấm áp dịu dàng đặt lên làn da cô, như muốn để lại một dấu ấn vĩnh cửu.
 
Cuối cùng, Hứa Huyền cũng nắm bắt khoảnh khắc quý giá này, hiếm khi thốt ra một cách thẳng thắn:
 
"...Anh yêu em, từ rất rồi." Giọng run rẩy như một cậu thiếu niên non nớt lần đầu biết yêu.
 

"Anh sẽ đi tìm em ở thành phố của em, anh cũng sẽ đợi em ở New York.... Anh sẽ luôn đợi, đợi em và tương lai của chúng ta."
 
Như thể tất cả sự do dự và tự ti đều trở thành quá khứ trong khoảnh khắc đó.
 
Tương lai rộng mở, có tất cả và có hai chúng ta.
 
"Hứa Huyền, em thích anh nhiều lắm!" Thị Nhận Chi lao vào vòng tay anh, cọ cọ vào ngườι anh như một chú cún, như muốn để lại mùi hương của mình khắp cơ thể anh.
 
"Nhưng anh vẫn yêu em nhiều hơn đấy!”
 
Thấy vẻ mặt giận dỗi đáng yêu của Thị Nhận Chi khi nghe câu đó của anh, anh chỉ khẽ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
 
Ánh mắt anh tràn ngập ấm áp, như dòng suối tan băng đầu xuân.
 
Hứa Huyền đang mỉm cười, Thị Nhận Chi cũng vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận