CHƯƠNG 15:
Chẳng qua gần đây thái độ chống đối của Chu Thấm Nhiên đối,với di nương có chút cứng hơn, thân thể và lý trí theo bản năng mà phản kháng lời nói của bà ta.
Động tác theo đó cũng chậm mất mấy nhịp, vẫn là không bắt kịp tiết tấu của bà ta đến chào hỏi các phu nhân.
Có điều, việc này ở trong mắt vị phu nhân kia thì chính là Chu Thấm Niên ngay cả chuyện nhỏ thế này cũng muốn làm trái ý bà, bất mãn cùng với lửa giận trong lòng vì nàng không chịu nghe lời lại tăng thêm.
Vị phu nhân kia bèn đi tới, nắm lấy cổ tay Chu Thấm Nhiên, âm thầm liên tục kéo Chu Thấm Nhiên thật mạnh, đi đến trước mặt hai người Nguyên Sắt Sắt, mỉm cười pha lẫn nịnh nọt.
“Đây là cô nương nhà bọn ta, Chu Thấm Nhiên."
Vị phu nhân đi cùng với Chu Thấm Nhiên chính là kế mẫu của Chu Thấm Nhiên, lại còn là di mẫu của nàng, bà ấy mở miệng muốn giới thiệu nàng, xong lại cảm thấy, dù nói nàng là kế nữ
hay là cháu gái của mình hình như đều hơi không được tự nhiên, nên đã sửa lời nói thành cô nương nhà mình.
“Sắt Sắt, các ngươi đều là tiểu cô nương trạc tuổi nhau, nếu có thời gian có thể chơi với nhau nhiều chút, giao lưu tìm hiểu nhau."
Gia sản Chu gia ngày càng sa sút, hiện tại nói là phủ thị lang, nhưng ai mà chẳng biết thị lang hiện giờ thế nhưng vẫn là công công của bà, Luveveland chấm co, chứ không phải là trượng phu của nàng!
Tới cái tuổi này rồi, vẫn còn đứng ở vị trí này, Kim Lăng ngợp trong vàng son, phồn hoa quyền thế, lại không có quá mức giao thiệp, cuối cùng có quan hệ với Chu gia thì sao?
Gia tộc bên ngoại suy tàn, mắt thấy ngay cả nhà phu quân cũng sắp đứng không vững nữa?
Nhi tử bà thân sinh phải làm sao bây giờ!
"Giờ không còn sớm nữa, Chu phu nhân, chúng ta cùng nhau vào trong thôi!"
Dư phu nhân không đáp lại cũng không phản đối thỉnh cầu, cùng Nguyên Sắt Sắt của Chu phu nhân bước vào.
Dư Phu Nhân thích người có gia thế đơn giản một chút, trong nhà Chu gia một đám loạn lạc, Dư phu nhân trước kia thật ra cũng không thích Dư Tu Bách và Chu Thấm Nhiên quá gần nhau. Bà sợ phủ tướng quân sẽ bị Chu gia lừa một vố.
Từ sau khi nảy sinh một ý tưởng trên người Chu Thấm Nhiên, cái điệu bộ đó của Chu Thị, quả thực là hận không thể đem bán cô nương của nhà mình đi.
Dư phu nhân không ghét Chu Thấm Nhiên, bà ấy chỉ là sợ phiền toái thôi.
Nguyên Sắt Sắt lắng lặng cười với Chu Thấm Nhiên, Chu Thấm Nhiên không nhịn được mà nhéo nhéo ngón tay của chính mình, hơi có chút không được tự nhiên.
Di mẫu của Chu Thấm Nhiên chậm lại một bước ở phía sau, thừa dịp Dư phu nhân và Nguyên Sắt Sắt không để ý, mắt trợn trắng lên.
Hừ, Thấm Nhiên của bọn họ tốt nhất là phải gả cho hoàng thân quốc thích. Xem ai thật sự nhìn trúng cái phủ tướng quân nho nhỏ của mấy người chứ!
Đi biên quan quả thực là muốn chịu khổ cực đây mà!
"A Dư, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi!”
Dư phu nhân gả cho nam nhân Dư Chú, họ Vi, tên lúc nhỏ là A Dư.
Là một người thân phận cao quý có quan hệ cực kỳ thân thiết với bà mới có thể gọi cái danh xưng đó.
“Đúng vậy, đây là cháu gái ngoại của ta, Nguyên Sắt Sắt."
Dư phu nhân giới thiệu Nguyên Sắt Sắt với người chào hỏi thân mật kia, còn vô cùng thương yêu mà khẽ vuốt hai cái trên vai Nguyên Sắt Sắt, biểu thị sự coi trọng của chính mình.
“Sắt Sắt, đây là bạn thân của mẫu thân con gọi bà ấy một tiếng dì Triệu là được rồi."
Thời điểm Dư phu nhân cùng với vị phu nhân mới tới chào hỏi lộ rõ sự thân thiện hơn so với hồi nãy, nhiệt tình giới thiệu Nguyên Sắt Sắt cho các nàng làm quen, Luveveland chấm co, cố ý để Nguyên Sắt Sắt ở trước mặt các phu nhân trong kinh thành cho quen mặt, giúp nàng có chỗ đứng ở kinh thành.
"Chào dì Triệu."
Nguyên Sắt Sắt lập tức nhận lấy ý tốt của di mẫu, nở nụ cười ngọt ngào đứng dậy chào hỏi với dì Triệu mới quen biết này.
“Ôi chồi, cô nương xinh đẹp như vậy, A Dư ngươi ở đâu tìm được vậy?”
Dì Triệu nắm lấy bàn tay nhỏ của Nguyên Sắt Sắt, thuận tay đem vòng tay mã não màu đỏ thuần không một chút tạp chất trên tay của mình đẩy lên trên cổ tay của Nguyên Sắt Sắt.
“Cô nương này thật xinh đẹp quá đi! A Dư, bà lừa ở đâu về đấy?"
Nắm tay Nguyên Sắt Sắt, vị phu nhân kia không nhịn được cẩn thận đánh giá, cô nương này lớn lên thật là xinh đẹp, Luveveland chấm co, chỉ nhìn dung nhan thôi đã có loại cảm giác sáng ngời hai mắt.
Dư phu nhân cười híp mắt mà nhìn Nguyên Sắt Sắt, ý bảo nàng nhận lấy.
"A Vi, ngươi nhỏ mọn như vậy là không được đâu nha!"
“Thế này mà còn nhỏ mọn à, Sắt Sắt, a di của này của ngươi, đúng là hận không thể lấy hết gia sản của ta mới được!”
Nguyên Sắt Sắt chỉ là mím môi cười, lúc này hiển nhiên không phải lúc nàng có thể chen vào nói.
"Ôi, bọn họ có phải đã bắt đầu rồi không?"
Dư phu nhân liếc mắt nhìn về nơi xa một cái, dường như đang giả ngu, chuẩn bị đưa các nàng đi lên phía trước, tìm hiểu tiết mục này.
"Đi thôi đi thôi!"
Triệu phu nhân hiển nhiên đã quen với bản lĩnh giả ngu của Dư phu nhân, tức giận khẽ đánh Dư phu nhân một cái.