Chu Thấm Nhiên nhìn An Vương có chút sợ hãi, nàng cúi đầu nhịn không được hoài nghi, hắn chỉ huy người đâm thuyền liệu có liên quan gì đến nàng không? Không phải là ... hắn tới tìm nàng chứ?
Nhìn dáng người thiếu niên trầm ổn đứng ở phía trước, bộ dáng thành thục trò chuyện với An Vương, trong lòng Chu Thấm Nhiên an tâm hơn nhiều.
An Vương điện hạ còn không phải vì rắc rối ân oán cá nhân mà không kịp lên thuyền sao, chắc cũng không biết nàng ta không theo phó thác mà đến?
Dư Tu Bách cũng vẻ ra một nụ cười nhận lỗi không khác gì với An Vương, hình như là bị Chu Thấm Nhiên thuyết phục, hoàn toàn không biết trong lòng cô nương mà bản thân thích lúc này đang thấp thỏm lo âu, lớn tiếng nói:
“Đương nhiên sẽ không, điện hạ có thành ý như vậy, mạt tướng làm sao lại dám khiển trách!”
Dư Tu Bách chỉ nói bản thân không dám trách tội, cũng không nói trong lòng nghĩ như thế nào, An Vương đại khái cũng nghe ra được, chẳng qua người trưởng thành đang giả tạo xã giao, sẽ cố ý xem nhẹ những lời nói không xuôi tai, làm cho không khí giữa bọn họ ít nhất nhìn qua cũng trông có vẻ hòa thuận, khiến người ngoài không thể bắt lỗi được.
"Không mời bổn vương vào trong uống ly trà?"
“Mời điện hạ."
Chu Thấm Nhiên lên tiếng trước Dư Tu Bách.
“Nguyên tiểu thư cũng ở đây?"
Giọng nói An Vương nghe hoàn toàn kinh ngạc, tự nhiên mà che giấu sự thất lễ của Chu Thấm Nhiên.
Trong mắt Nguyên Sắt Sắt hiện lên sắc lạnh, đứng ở phía sau Dư Tu Bách, cười trả lời:
“Biểu ca là mang tiểu nữa quê mùa ta đây đi xem thuyền hoa Kim Lăng.”
“Đúng là mạt tướng đưa biểu muội đến."
Dáng vẻ và thái độ của Dư Tu Bách giống như hạ xuống thấp, giọng nói không kiêu ngạo không xiểm nịnh, nhưng cũng không có mấy phần kính trọng.
Đột nhiên bụng Chu Thấm Nhiên kêu một tiếng vang dội.
Buổi sáng nàng giận dỗi với a di, bị bà tức giận mắng đến no rồi, hoàn toàn không ăn được mấy miếng, sau đó tinh thần vẫn luôn lo lắng, hiện tại mới chợt phát hiện bản thân đã đói bụng.
“Chu tiểu thư đói bụng? Bổn vương đây liền sai người đi chuẩn bị một bàn đồ ăn, cũng muốn rượu vào lời ra với Dư tiểu ca một phen.” Dư Tu Bách trơ mắt nhìn An Vương danh chính ngôn thuận mà chen vào phòng bọn họ như vậy.
Lúc ngồi xuống An Vương còn cố ý ngồi ở giữa Nguyên Sắt Sắt và Chu Thấm Nhiên, hơn nữa là thân thể càng nghiêng về chỗ Nguyên Sắt Sắt hơn, Dư Tu Bách nhìn theo hướng động tác của An Vương, lập tức chuông cảnh báo trong lòng liền dóng lên, đợi đến lúc An Vương quay lưng về phía Nguyên Sắt Sắt, Du Tư Bách nhìn nàng chớp mắt.
Nguyên Sắt Sắt mỉm cười.
“Biểu ca, huynh có đặc biệt thích món gì không? Lúc ta ở Giao Châu nghe nói cá sóc Kim Lăng ăn cực ngon, không biết hôm nay có thể có lộc ăn được hay không."
“Ai, biểu muội đây là ý gì vậy? An Vương điện hạ còn có thể không cho chúng ta ăn cá sóc được sao?" Dư Tu Bách và Nguyên Sắt St kẻ xướng người hoạ.
“Nghe nói cá sóc ăn ngon nhất phải chọn cá quế, tốt nhất vẫn là cá quế béo tốt đã nuôi ba bốn năm khi hoa đào rụng vào tháng tư! Nếu không có gai, thì càng tốt!"
“Sắt Sắt, muội đây là nói yêu cầu gì, giờ là tháng mấy, đây không phải làm điện hạ khó xử sao?"
Dư Tu Bách vẫn còn đau lòng cho tiểu cô nương vừa bị dọa sợ đã phải gắng gượng tỏ vẻ hoạt bát, hắn và Nguyên Sắt Sắt hai người một bên nói chuyện một bên đều ăn ý mà mong chờ nhìn An Vương.
An Vương cứng đờ cười cười, vẫy tay phân phó người: "Chuẩn bị cá quế tốt nhất rồi làm cá sóc ngay bây giờ, cạo gai sạch sẽ."
"Vâng."
Lúc An Vương đang phân phó thì Chu Thấm Nhiên có chút bất an mà nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, An Vương cười trấn an với Chu Thấm Nhiên.