[full_free]_đoạt trúc mã

Trong phòng Dư Tu Bách mạnh mẽ giữ chặt An Vương trò chuyện sôi nổi, Nguyên Sắt Sắt cũng tử tế mà sai người mà mang đến ly này đến ly đầy khác cho An Vương.
 
Tiểu cô nương ôn ôn nhu nhu này dùng dao nhỏ đâm người mà ngay cả đôi mắt cũng chẳng chớp lấy một cái.
 
Ban đầu An Vương còn nhớ rõ mục đích của chính mình giờ bị hai người liên thủ chỉnh đến nỗi gục xuống.
 
Nụ cười kia của An Vương cười với Chu Thấm Nhiên, càng là làm Chu cô nương ít kinh nghiệm, chưa trải sự đời sợ hãi, đành tìm lấy một cái để cớ về sớm, nhanh nhanh rời khỏi cái phòng chật chội và áp lực này.
 
Chu Thấm Nhiên một mình đứng ở đầu thuyền trống vắng để gió thổi một lát.
 
Mỗi năm đến lễ cầu nguyện, không khi trên bờ sông Kim Lăng đều rất náo nhiệt, không chỉ có bá tánh đem ra chế tác của nhà mình hoặc là đèn lồng có kiểu dáng mới lạ treo ở cửa lớn, mà thuyền hoa trên sông Tần Hoài cũng náo nhiệt như vậy, đèn lồng rực rỡ sắc màu, nào hồng, xanh, đỏ, cam ... nhìn đến hoa cả mắt, toàn bộ hộ Kim Lăng nhà nhà đều tràn ngập ánh sáng đèn đuốc.
 
Con thuyền mang theo đèn lồng xinh đẹp tinh xảo, khua mái qua lại tựa như những ngọn lửa chạy trên sông, đan xen đi đi về về như nước chảy mây trôi.
 
Chu Thấm Nhiên tuy từ chối nhưng cũng đã uống vài chén rượu, trên người đã đổ mồ hôi, gió đêm tấp vào mát lạnh, cái lạnh ướt buốt thấu xương quét qua làm nàng ớn lạnh run lên.
 
Vội vàng lên lầu, lại không muốn trở về gặp An Vương, cũng không muốn nhìn thấy một màn ngứa mắt ăn ý của huynh muội bọn họ, nàng giống như một kẻ ngoài cuộc, căn bản một chút cũng không thể chen lọt.
 
Chẳng phải hắn thích nàng sao? Trong lòng Chu Thấm Nhiên vừa chua xót lại phiền muộn. Nàng tuỳ ý tìm một gian phòng trống vắng ở lầu hai để vào nghỉ ngơi, cân nhắc chờ thời gian
không sai biệt lắm lại trở về.
 
Gió lạnh đều bị ngăn lại ở bên ngoài, trong phòng an tĩnh lại ấm áp, chính là thứ thực sự dễ dàng làm người ta chìm vào giấc ngủ.
 
Chu Thấm Nhiên vốn chỉ tính toán ngồi ở cạnh bàn bên cửa sổ nghỉ một lát, nhưng sau đó lại bất tri bất giác buông mi mắt mơ mơ màng màng gục xuống ngủ mất.
 
“Đồ đâu?"
 
"Ở chỗ này."
 
Hắc y nhân từ bên trong áo choàng móc ra một cuốn quyển trục đưa cho người khác cũng mặc áo đen giống hệt.
 
Chu Thấm Nhiên nằm trên bàn bỗng nhiên tỉnh giấc, ngủ một lát cũng không yên ổn, đầu vừa choáng váng vừa đau, theo bản năng mở cửa sổ, muốn thông qua sắc trời và số lượng thuyền
hoa chung quanh để đoán giờ.
 
Có phải nàng đã ngủ quên hay không?
 
Nhưng do An Vương đã lựa chọn được một thuyền hoa có chất lượng chế tác vô cùng tốt, Chu Thấm Nhiên mở cửa sổ ra mà cũng không có âm thanh gì, ở đây có thể nhìn ngắm hoàn toàn bầu không khí náo nhiệt trên sông.
 
Người có thị lực tốt đề có thể thấy rõ truyền quyển trục được hai người mở ra trên chiếc thuyền bên cạnh, đồng tử kịch liệt co rút.
 
Đó là ...... giấy dai, một loại giấy chuyên dụng được Công Bộ đặc biệt dùng để ghi lại địa đồ đường thủy trong lãnh thổ!
 
Khi còn bé, Chu Thấm Nhiên thường được gia gia ẵm bồng cùng chơi đùa, ông cũng đã từng giảng giải chuyện này cho nàng nghe, bởi vì bản thân nàng lúc đó khá có hứng thú với điều này, nên vẫn còn nhớ rất rõ.
 
Giấy dai chuyên dụng mà Công Bộ dùng khi ở thời điểm chế tác sẽ khắc lên hoa văn cây tử đằng tượng trưng cho toàn bộ Đại Lương đều sẽ vui sướng hưởng thụ vinh hoa.
 
Tay chân Chu Thấm Nhiên nhanh chóng mà khẽ khàng đóng lại cửa sổ, tim đập bang bang như là muốn bay ra ngoài, trong lúc hoảng loạn góc váy nàng đã bị kẹp ở sau cửa sổ.
 
Chu Thấm Nhiên rất cẩn thận kéo lấy góc váy, cầu nguyện những người đó không có phát hiện ra.
 
“Làm sao vậy?" Một tên áo choàng đen nhạy bén hỏi.
 
Một tên áo choàng đen khác chỉ vào một chỗ rồi ra dấu im lặng.
 
"Thuyền ai?"
 
"An Vương." - Một gã tôi tớ cẩn thận dùng tay ra hiệu.
 
Trùng hợp, huyền hoa lại cách không xa so với thuyền hoa của đám người Nguyên Sắt Sắt, đang dần dần trôi xa.
 
"Đã sớm nhắc phải đóng cửa sổ đóng lại."
 
“Không phải ngươi nói đóng cửa sổ thì bức bối, không thở nổi
sao?"
 
Hai người châm chọc nhau.
 
“Làm sao bây giờ? Chúng ta bị phát hiện rồi sao?"
 
"Có rất nhiều quyển trục như vậy, người đối diện cũng không phải đã phát hiện bí mật của chúng ta, có lẽ chỉ là phát hiện ra chính mình đang rình trộm người khác nói chuyện hoặc là tiểu nương tử kia có chút ngượng ngùng."
 
Thuộc hạ đứng ở phía sau Hắc y nhân nói.
 
"Đề phòng vạn nhất."
 
Hắc y nhân với khuôn mặt trẻ tuổi làm ra động tác cắt cổ với người áo đen.
 
“Đây là kinh thành, không phải Dự Châu!"
 
Niên lão không nhịn được cường điệu nhấn mạnh.
 
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để chúng
ta đều chết tại chỗ này! Tần đại nhân, ta chỉ tin tưởng người chết mà thôi." Ngữ điệu quỷ dị của người thanh niên mà làm sống lưng người phát lạnh.
 
“Cũng đừng để lộ ra chuyện này." Tần đại nhân tựa hồ cũng chỉ muốn người trẻ tuổi kia xuống tay chú ý một chút đừng có liên lụy tới hắn.
 
"Tần đại nhân đừng lo."
 
“Tự giải quyết cho tốt, mà nói thật một câu Thái Hậu kia đúng là một nữ nhân điên không muốn sống." Tên họ Tần mặc áo bào run rẩy.
 
"Ta cũng không ngốc như vậy."
 
“Người đâu đi tra, trên thuyền An Vương có ai mặc áo màu đỏ, bây giờ kể về sau đã tiếp xúc với người nào, đã nói chuyện gì, trước sáng mai ta đều phải biết rõ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui