Ở Huy Châu.
Một nhóm những quân lính tinh nhuệ đã hộ tống Chu Thấm Nhiên đến Huy Châu để Chu Thấm Nhiên tìm những thứ mà mẹ để lại cho nàng ta trước, vào thành cũng tiện liên lạc viện binh tới cùng xuống vách núi tìm người.
Nguyên Sắt Sắt thực sự đã kiệt sức. Trước khi tỉnh dậy với tâm trạng nặng nề, Dư Tu Bách đã ôm tiểu cô nương trong lòng ngực ngủ rất sâu suốt một ngày.
Vừa tỉnh dậy, Dư Tu Bách định giơ tay ngăn ánh sáng trắng chói mắt bên ngoài cửa động, lại chợt phát hiện tay mình dường như đang bị thứ gì đó trói chặt, sau đó mới cảm thấy không chỉ cánh tay không thể động đậy mà toàn thân đều không thể cử động, được bọc trong một mảnh vải cực kì chắc chắn, hầu như không thể động đậy.
Giữa cánh tay còn đang vòng lấy một vật gì đó ấm áp thơm ngát, bàn tay to dọc theo cảm xúc trơn mượt bóng loáng nhéo vài cái, thật mềm mại, giống như ... giống như ... làn da của nữ nhân?
Nữ nhân?
Sắt Sắt?
Nam nhân bị khiếp sợ! Không biết sức lực từ đâu ra, hắn đỡ tiểu cô nương trong lòng ngực đang quấn thành bánh bao với mình như muốn nhảy dựng lên khỏi mặt đất.
Một khối phình phình phồng lớn nằm ép lên cánh hoa mềm mại thơm tho của người con gái đang say ngủ.
Cơ thể cô gái mềm mại thơm ngát, làn da còn mềm hơn so với trứng gà bóc, Dư Tu Bách tuổi trẻ đầy sức sống cộng với sự mơ hồ không thể giải thích được, vậy mà chỉ sau một thời gian ngắn, côn thịt đã trở nên cương cứng mạnh mẽ cắm vào giữa hai chân cô gái.
Trước khi chàng trai nhận ra điều gì đó, hắn đã thọc vào rút ra vài lần ở nơi quen thuộc mê người này.
“Ngô?"
“Biểu ca?"
Thiếu nữ còn đang mê mang, đôi mắt hé mở con ươn ướt nước mắt vì vừa tỉnh ngủ, thấy hắn đã tỉnh, nàng liền trở nên vui mừng và kích động.
"Huynh tỉnh rồi!"
Thiếu nữ ôm lấy hắn trong vô thức, căn bản không để ý đến hai người đều đang trần như nhộng, da thịt dán vào nhau, thậm chí còn chưa mặc quần áo!
Đã thế hắn còn thừa dịp tiểu cô nương đang lo lắng cho mình, nhân cơ hội cắm vào thêm một chút, thâm nhập đến gốc đùi của nàng, càng gần vùng đất hương mật của nàng thì càng làm cho côn thịt thêm kích thích.
"Biểu ca, đêm qua huynh ngất xỉu ta đã sợ hãi đến thế nào huynh không biết đâu, ta sợ, ta sợ huynh ... "
Giờ phút này, Dư Tu Bách không đủ khí lực để an ủi nàng quá nhiều, gian nang mở miệng, giọng nói uể oải: "Sắt Sắt, chúng ta mặc quần áo mặc vào trước đã."
Sau khi nghe xong, Nguyên Sắt Sắt phớt lờ sự phản đối của Dư Tu Bách, hai tay ôm hắn không buông, hai chân càng siết chặt hơn, không hề tỏ ra e dè khi biết rằng chính mình đang kẹp côn thịt của nam nhân.
Nàng nhìn hắn bằng hai mắt đẫm lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Biểu ca, huynh đang trách ta có phải không?"
Nước mắt của tiểu cô nương giống như những hạt châu bị rơi vỡ, hết hạt này đến hạt khác trong suốt, tròn xoe rơi trên cánh tay của Dư Tu Bách, rơi vãi thành một vũng nước nhỏ.
"Tối hôm qua, biểu ca, huynh cứ kêu lạnh ... Ta thấy quần áo bên ngoài của huynh đều đã ướt. Ta ... ta sợ huynh bị cảm lạnh, nên ... "
Tiểu cô nương vội vàng giải thích, muốn nhanh chóng kết thúc, nhưng cổ họng lại không thuận ý, khụt khịt ủy khuất như là muốn ngất đi, thanh âm đứt quãng, hốc mắt khóc đến sưng đỏ, mang hết bất mãn trước giờ kể lể ra hết trước mặt người mình thích.
"Ta ...... Ta .... "
Nguyên Sắt Sắt nhón chân, lớn mật cắn lên môi Dư Tu Bách, như thể đang nhìn vào đôi mắt Dư Tu Bách sau một cơn mưa đầu mùa trên núi vắng, nháy mắt lòng dịu đi một chút, thút tha thút thít nức nở mà nói: "Ta ...... Ta chỉ là ...... Thích huynh!"
Cô gái vụng về mà tái xanh hôn môi nam nhân, đầu lưỡi nhỏ nhắn bắt chước hình dáng môi mỏng, tự mình tô vẽ hương vị, nồng đậm đến chết người.
Thiếu nữ vụng về mà lại ngây ngô hôn lên môi nam nhân, đầu lưỡi nhỏ nhắn tinh tế bắt chước hình dáng cánh môi nam nhân cánh môi, tô lên hương vị của bản thân, nồng đậm đến chết người.
“Nguyên Sắt Sắt chỉ thích Dư Tu Bách!"
Trái tim rực lửa của cô gái đã bày tỏ ra hết, như thể cuối cùng nàng đã phá vỡ được sự mơ hồ đang phong ấn trong trái tim của nam nhân mà chín hắn không muốn phát giác hay thừa nhận.
Không biết từ khi nào, trong sơn động, người thống lĩnh dần dần chuyển thành nam nhân.
Cũng không biết từ khi nào, hai người vừa đứng ôm nhau giằng co đã biến thành một nam nhân đè lên thiếu nữ nhỏ nhắn, chỉ có một bên chủ động hôn cũng trở nên vô cùng nóng bỏng và lưu luyến.
"Sắt Sắt? Muội không hối hận sao?
Dư Tu Bách còn giữ lại một tia lý trí cuối cùng, Giao Châu cũng không tính quá coi trọng sự trong sạch của con gái nhà mình, nhưng hắn lại không thể không để bụng đến sự trong sạch của tiểu cô nương.
Tiểu cô nương bị nụ hôn của hắn làm cho đỏ bừng lên, kiều diễm ướt át, ôm cổ hắn nhẹ nhàng nói:
“Biểu ca, chỉ cần có thể được ở bên huynh, muội đã mãn nguyện lắm rồi!"
Lời vừa nói xong, tiểu cô nương chủ động ôm lấy hắn, hoàn toàn để quy đầu của dương vật lao vào trong cơ thể chính mình, phút chốc giữa hai người đã không còn chút khoảng cách.
Bên trong âm đạo bị siết chặt làm da đầu tiểu cô nương tê dại. Trong lòng nam nhân sinh ra cảm giác xót xa nhưng nhanh chóng đã bị cảm giác chật hẹp nơi âm đạo vặn vẹo làm cho hồn
phi phách tán, nam nhân khống chế không được mà hướng vào sâu trong hoa tâm đâm tới.
Nhưng cái miệng nhỏ nhắn đã bị hôn đến muốn vỡ nát lại cố tình không ngừng nói: "Sắt Sắt ... Sẽ không làm phiền biểu ca cùng Chu tỷ tỷ, chỉ cần trong lòng biểu ca có Sắt Sắt ... cái gì cũng có thể ... A ... cái gì ta đều không cần ...... A ...... sâu quá!"
Nam nhân âu yếm hôn lên cái miệng nhỏ, nói: "Không vào sâu trong muội, làm sao khiến muội thoải mái đây?"
Đôi hắn mắt rủ xuống che giấu sự đau khổ, phức tạp trong lòng.