[full_free]_đoạt trúc mã

Dư Tu Bách thấy tiểu cô nương khổ sở như vậy, biết là do sai lầm của mình, áy náy vô cùng, giờ phút này, trong đầu Dư Tu Bách chỉ còn một ý nghĩ duy nhất chính là muốn ôm chặt tiểu cô nương vào ngực của mình, trong lòng tràn ngập thương xót với nữ nhân này, đâu còn nhớ nhung đến Chu Thấm Nhiên vẫn đang chờ ngoài cửa.
 
“Sắt Sắt ..... "
 
Nam nhân hơi hơi hé miệng, lúc này hắn dường như rất bất lực mà nói không nên lời, chỉ có thể ôm chặt thân thể mềm mại ấm áp của tiểu cô nương trong lồng ngực, chỉ khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể nàng truyền đến, mới có thể làm nam nhân đang hoảng loạn an tĩnh một lát.
 
“Biểu ca, chúng ta ...... Chúng ta có phải hay không ...... "
 
Nguyên Sắt Sắt đánh đòn phủ đầu, tức thì khóc đến đỏ cả mắt, đau lòng vô cùng, suýt nữa mềm mại ngã vào trong lồng ngực của nam nhân.
 
“Chúng ta có phải không thể ...... Không thể ...... Ở bên nhau hay không?”
 
Nguyên Sắt Sắt hỏi hắn, con ngươi được nước mắt gột rửa càng thêm trong suốt động lòng người, đôi mắt đẹp đẽ tựa một viên đá quý nhìn thẳng vào mắt Dư Tu Bách, vẻ mặt nàng lo lắng bất an, không bỏ lỡ một chút biến đổi nào trên gương mặt của hắn.
 
Nam nhân biết một khi mình còn chưa đưa ra câu trả lời có thể thuyết phục tiểu cô nương, ánh sáng trong con ngươi trong suốt động lòng người của nàng sẽ vụt tắt.
 
Xưa nay Dư Tu Bách vẫn biết tiểu cô nương mình thích luôn thông minh lạnh lùng, hắn muốn giấu nàng đến khi giải quyết xong hôn ước này mới định nói, hiện tại xem ra tiểu cô nương của hắn có vẻ như đã biết gì đó.

 
Bây giờ nghĩ lại, thật ra khi ở sơn trang Bạch Vân đã có một chút dấu hiệu báo trước, lúc đó Sắt Sắt đã cảm thấy bất an, chỉ là do đầu óc thô thiển của hắn không chú ý tới sự bất an của nàng.
 
Khi còn nhỏ chính hắn cùng mẫu thân đơn độc ở kinh thành, phụ thân gần như không quan tâm đến hắn, kể cả số lần gặp mặt cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Dư Tu Bách không hiểu vì sao món nợ mà ông phải trả lại là từ chính nổi thống khổ mà mẫu thân phải chịu đựng và hanh phúc của con trai mình.
 
Thiếu niên trẻ tuổi trân trọng nắm bàn tay của tiểu cô nương để trên mặt mình, nghiêm túc nhìn chăm chú đôi mắt của Nguyên Sắt Sắt, trịnh trọng nói với nàng: "Thê tử của ta chỉ có muội, thê tử của Dư Tu Bách cũng chỉ có Nguyên Sắt Sắt, nữ nhân của ta lúc trước, hiện tại, sau này cũng chỉ có một mình Nguyên Sắt Sắt!"
 
“Chỉ có Nguyên Sắt Sắt mới là thê tử của ta, nàng rõ chưa?”
 
Dư Tu Bách cúi đầu hôn lên cánh môi bị cấn đỏ bừng của tiểu cô nương, cạy mở hàm răng, buông đôi môi mềm mại ra, nam nhân trấn an hôn hôn nơi bị cắn có hai dấu răng.
 
“Lần sau nếu muội lại cắn bị thương môi của mình, buổi tối xem biểu ca trừng phạt muội ra sao? Rõ chưa?" Nói rồi đầu lưỡi ướt át liếm láp cánh môi mềm mại, hồng nhuận của nàng.
 
Hai người lại tình nồng ý mật mà ôm ấp một hồi lâu, Dư Tu Bách mới hỏi: "Có muốn gặp nàng ta không?"
 
Nguyên Sắt Sắt biết biểu ca lúc này đang đau lòng cho chính mình, dù nàng nói gì hắn đều sẽ đáp ứng, cho dù sau này có hối hận, hắn cũng không thể tìm ra lý do đổ lên đầu nàng.
 
Nếu không nói, quả thật không quá phù hợp với hình tượng ép dạ cầu toàn* của nàng.
 
*ép dạ cầu toàn: tạm thời buông tha vì lợi ích chung, miễn cưỡng ép mình thích nghi để giữ sự nguyên vẹn.
 
“Ta muốn gặp Chu tỷ tỷ cùng biểu ca." Tiểu cô nương phồng má, thở phì phì, nhón chân dùng sức cắn một ngụm thật mạnh lên môi nam nhân ..
 
May mắn là bây giờ trời tối sớm, ngọn nến mờ mờ, hơi xa một chút, tầm nhìn cũng không quá rõ ràng, nếu không Nguyên Sắt Sắt cũng sẽ không tuỳ hứng, vui mừng quá sớm mà lộ ra nhược điểm.
 
"Được, vậy để nàng ta vào đi?" Dư Tu Bách thật cẩn thận hỏi Nguyên Sắt Sắt, sợ mình nói sai điều gì lại làm tiểu cô nương càng khổ sở.
"Tu bách."
 
Chu Thấm Nhiên đi vào, chào Dư Tu Bách trước, sau đó mới nhìn đến tiểu tức phụ Nguyên Sắt Sắt đi theo phía sau Dư Tu Bách.

 
Dư Tu Bách không lập tức đáp lại, mà trước hết âm thầm nhanh chóng nhìn lướt qua Nguyên Sắt Sắt, mới gật đầu đáp lại Chu Thấm Nhiên.
 
"Nguyên muội muội."
 
Chu Thấm Nhiên sắc mặt đột nhiên cứng đờ, sửng sốt một chút, nhìn đến Nguyên Sắt Sắt, mới cười gật gật đầu với Nguyên Sắt Sắt.
 
“Chu tỷ tỷ."
 
Từ cách xưng hô phía trên của Chu Thấm Nhiên đối với huynh muội hai người có thể nhận ra mức độ thân mật không tồi, có thể nhìn ra mối quan hệ tuy xa mà gần tuy giữa hai người.
 
“Thân thể Nguyên muội muội có vẻ rất tốt?"
 
Chu Thấm Nhiên tuy chán ghét ánh mắt lúc này của Nguyên Sắt Sắt, nhưng trong lúc hàn huyên vẫn quan tâm hỏi một câu.
 
"Đã tốt rồi."
 
Nguyên Sắt Sắt cười trả lời, nói xong mới thấy Hương Vân bưng ấm trà khoan thai bước chậm, âm thầm liếc mắt với Hương Vân, nói:
 
“Bây giờ còn chưa có nước trà bưng lên cho tỷ Chu tỷ tỷ, nơi này khá đơn sơ, không chiêu đãi tý chu toàn được, mong rằng Chu tỷ tỷ thứ tội."

 
Nguyên Sắt Sắt tự mình đi tới, nhìn Hương Vân rót trà xong xuôi cho Chu Thấm Nhiên mới quay trở về.
 
Ở trong mắt Dư Tu Bách, Nguyên Sắt Sắt với thân thể mảnh mai, đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng đỏ, là một đứa nhỏ đáng thương khiến người thương xót, mà Chu Thấm Nhiên mặc một chiếc váy hồng rất hợp với nàng ta, cho dù đang ngồi, tư thái của nàng ta cũng rất khí thế dọa người.
 
Trong lòng nam nhân đã sớm thay đổi, chậc, mặc kệ là làm gì, hắn cũng có thể tìm ra chi tiết khiến hắn không vừa ý trong từng cử chỉ hành động của Chu Thấm Niên.
 
Huống hồ lúc này Chu Thấm Nhiên vừa mới giải quyết họa lớn của tâm phúc, lại có tự tin, đúng là lúc nàng ta đang tràn đầy khí thế.
 
“Biểu ca, muội đi xem canh gà hầm buổi chiều đã chuẩn bị xong chưa.”
 
Nguyên Sắt Sắt tâm lý để lại không gian riêng cho họ, theo sát Hương Vân bước chân ra ngoài.
 
“Muội muốn nói với huynh chuyện này ...... "

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận