[full_free]_đoạt trúc mã

Bàn tay to lớn đã mò lên bầu ngực mềm mại của tiểu nữ nhân tự khi nào, tư thế của tiểu cô nương cũng biến thành dạng chân ngồi ở trên đùi nam nhân.
 
Một bàn tay nam nhân khống chế được eo thon, hai người cách lớp quần áo dùng chân an ủi hoa huyệt nhỏ!
 
Gãi không đúng chỗ ngứa, nên lại càng dâm càng ngứa!
 
Bàn tay to lớn đã mò lên bầu ngực mềm mại của tiểu nữ nhân tự khi nào, tư thế của tiểu cô nương cũng biến thành dạng chân ngồi ở trên đùi nam nhân.
 
Một bàn tay nam nhân khống chế được eo thon, hai người cách lớp quần áo dùng chân an ủi hoa huyệt nhỏ!
 
Gãi không đúng chỗ ngứa, nên lại càng dâm càng ngứa!
 
Nguyên Sắt Sắt bị kỹ năng hôn ngày càng thành thục của nam nhân mút đến hai chân mềm nhũn, tê dại, đôi mắt như vì tinh tú ướt dầm dề, lóng lánh nhìn chăm chú Dư Tu Bách, muốn nói lại thôi, cảng chân lộ một nửa đung đưa qua lại trên đùi nam nhân.

 
Màu trắng tinh tế như ngọc bích, màu hồng lại đầy kiều diễm, hút lấy mắt người.
 
"Sắt Sắt, cho ta được không?"
 
Dư Tu Bách thở gấp gáp cầu xin tiểu cô nương.
 
“Chỉ ...... Chỉ một lần thôi ...... "
 
Thật ra Nguyên Sắt Sắt cũng muốn lắm mà không được, nàng vẫn còn nhớ tới lần trước bị làm đau nhức đến không xuống nổi giường, hít mũi cò kè mặc cả với nam nhân đang dục hỏa đốt người.
 
"Được ...... "
 
Dư Tu Bách nguyên vẹn đáp ứng một tiếng, bế Nguyên Sắt Sắt lên phóng khoáng ngã xuống trường kỷ phía sau, rồi hoàn toàn buông thả mê đắm.
 
Trong phòng là một mảnh cảnh xuân liễm diễm, một nơi khác ở Huy Châu lại là cảnh tượng khác.
 
Chu Thấm Nhiên khi còn nhỏ lớn lên cùng với Dư Tu Bách, chính xác là có tình cảm bạn thuở thơ ấu, Chu Thấm Nhiên trong lúc kích động liền nói ra đính ước để kích thích Nguyên Sắt Sắt, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, hơn nữa không đến mấy ngày bọn họ đã bị cưỡng bách tách ra, tình ý nam nữ có lẽ vừa mới nảy sinh.
 
Muốn nói có bao nhiêu tình cảm cũng không đến nỗi sâu đậm.
 
Cô nương đang muốn tranh giành, vốn không thể tranh đến cuối cùng, cũng khó tránh khỏi chút giận dữ.

 
Đặc biệt Chu Thấm Nhiên vừa mới biết mình thế nhưng lại có hôn ước cùng Dư Tu Bách, là mẫu thân của nàng với phụ thân Dư Tu Bách thương lượng định ra.
 
Trong sảnh lớn ngày đó, Dư Tu Bách đang muốn mở miệng, Chu Thấm Nhiên nhìn thấy được biểu hiện bất ổn của nam nhân liền nhanh chân giành trước một bước, nói hết lời muốn nói rồi chạy mất trước khi Dư Tu Bách nói xong.
 
Có lẽ là loại dự cảm bất thường này, Chu Thấm Nhiên thậm chí xúc động nói ra cả ý tưởng chỉ nghĩ ở trong đầu, nàng dùng chuyện hôn ước này uy hiếp hắn!
 
Rất nhiều năm trước kia, Dư thúc lúc đó còn chưa phải là một đại tướng quân uy phong tám hướng, trấn thủ một phương như bây giờ, mà chỉ là một tiểu tử ngây ngô, khi đó hắn bị chính phụ thân mình là Dư lão tướng quân đưa đến Xà sơn luyện võ, cùng tiểu sư muội A Gia Sa lớn lên cùng nhau, Xà sơn ít người, hai người là thanh mai trúc mã, tuổi trẻ bồng bột, dần dần tình đầu ý hợp.
 
Khi đó Dư gia trấn thủ một nơi không phải là Giao Châu bây giờ, mà là một vùng đất xa xôi về phía bắc, kẻ địch phải phòng bị khi đó của bọn họ cũng không phải địch nhân phía tây, mà là Nguyệt Thị.
 
Nam nhân Nguyệt Thị trời sinh hiếu chiến, vài lần xâm lược xuống phía nam, ngay lúc đó hoàng đế tuổi trẻ cũng có vài phần khí khái, có tác phong là không xâm lược nước khác, sau khi Nguyệt Thị tàn sát dân chúng một lần nữa, mới ra mệnh lệnh chủ động xuất kích, đánh bại Nguyệt Thị.
 
Dư thúc tác chiến dũng mãnh, san bằng ba thành Nguyệt Thị, chém đầu đại vương tử Nguyệt Thị.
 
Cứ như thế, từ lúc hắn chỉ là một người tiểu tướng bên người phụ thân, phải đến hơn một tháng sau chiến tranh, hắn mới thông qua vương tộc Nguyệt Thị như bừng tỉnh phát hiện, chính thanh mai trúc mã người yêu A Gia Sa của mình, thế mà là công chúa Nguyệt Thị! Dư thúc cả người gặp tra tấn như bị cắt xé.

 
Một mặt là sư muội thanh mai trúc mã, một mặt là quốc gia!
 
Sau đó không lâu, A Gia Sa tìm được hắn, muốn chia tay với hắn, Dư thúc trong lòng sớm đã ra lựa chọn, bất đắc dĩ đồng ý, hai người như vậy tách ra.
 
Về sau Nguyệt Thị đại thương nguyên khí, bỏ thành đào thoát, trực tiếp trốn trở về quê quán khi chưa lập quốc. A Gia Sa cũng theo đó mất tích.
 
Sau đó, Dư thúc quyết tâm buông tay tình cảm lúc thiếu thời, đáp ứng sự sắp đặt của cha mẹ, đến gặp Ngụy Lệ Hoa cũng không thấy chán ghét, Ngụy Lệ Hoa nhỏ tuổi hơn so với A Gia Sa, lại tươi đẹp hoạt bát, đối với hắn ý cười dịu dàng qua thời gian chung sống, Dư thúc rất thích nàng, dần dần hai người cũng sinh ra cảm tình.
 
Một ngày nào đó sau khi đã thành thân, Dư thúc mới được ôm nhi tử Dư Tu Bách vừa tròn một tuổi xem người gõ cổ ở trên phố, hắn lần nữa gặp lại A Gia Sa, mà nàng lúc này là đã làm một thiếu phụ A Gia Sa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận