[full_free]_đoạt trúc mã

Nếu là người đứng xem, e cũng có thể tưởng tượng được một chút khung cảnh của lần gặp lại đó.
 
Đã từng là người yêu thanh mai trúc mã vì lí do nào đó mà chia tay, lúc chia tay tình cảm vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt, lúc bọn họ lại lần nữa, hắn đã là trượng phu của người, trong tay ôm một nữ nhân khác sinh hài tử cho hắn, phụ tử hai người vui tươi hớn hở, người ngoài liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra hắn yêu thích đứa con này ra sao.
 
Mà nàng cũng đã gã cho người người làm thê tử, bụng nhỏ nhô lên, mang thai hài tử của nam nhân khác.
 
Trong khoảng cách không xa không gần, thanh mai trúc mã thuở xưa cũ ở trong biển người quay đầu lại, tầm mắt lỡ chạm vào nhau.
 
Thật ra đối với Dư thúc mà nói, thê tử trong ngực, con nhỏ trên tay, thân là con nối dõi của Dư gia, nếu không làm nên cơ nghiệp cũng sẽ có gia tộc che chở, cả đời không lo ăn mặc, hoặc có thể mượn lực lượng của gia tộc, tự mình kiến công lập nghiệp góp một viên gạch cho đạo nghĩa lớn, đường đi so với những người không có bối cảnh thông thuận hơn rất nhiều.
 

Những hối tiếc của hắn thực sự ít và dễ quên hơn nhiều so với A Sa Gia, người đã mất cả quê hương, gia quốc.
 
Thứ mà hắn có thể dễ dàng đạt được như trở bàn tay lại là điều rất nhiều nam nhân trên đời nóng vội, hấp tấp cả đời khát vọng lại không có được.
 
Buổi tối, Dư Tu Bách dùng khinh công ôm Nguyên Sắt Sắt đưa về phòng ngủ.
 
Nếu bọn họ đã thành thân, Dư Tu Bách tất nhiên không cần phải suy xét điều gì, nhưng hiện tại thì không được, dù người xung quanh đều là người một nhà đáng tin cậy, nhưng nam nhân mỗi lần đều tựa giống như dã thú muốn tiểu cô nương liên tục, về chuyện này lại vô cũng ngang ngược.
 
Hắn muốn thân thể của tiểu cô nương, bất luận nói gì đi chăng nữa hành vi của hắn cũng đã gây tổn hại đến thanh danh nàng, nhưng Dư Tu Bách cũng ngang ngược cho rằng buổi tối, phàm là tiểu các nương đều không thể ở trong phòng của nam nhân.
 
Hàng lông mi đen nhánh khiến cho khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương càng trắng càng mềm, Nguyên Sắt Sắt đã quá mệt mỏi.
 
Mỗi lần trước khi chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi quá độ, tiểu cô nương luôn hối hận vì mình sao màng lại đi tin vào những lời vô nghĩa mà nam nhân đã nói trên giường! Dù nàng đã cầu xin tha thứ, biểu ca vẫn cứ như vậy luôn muốn nàng không ngừng!
 
Gậy gộc thô cứng kia ban đầu đã đâm chọc nàng đến thoải mái, về sau nàng càng chịu không nổi, đã vậy còn đâm vào hoa tâm, trêu chọc nơi đó bủn rủn còn chưa xong, lại cưỡng bách mình nói ra những điều mắc cỡ.
 

Nguyên Sắt Sắt thừa nhận rằng bản thân cũng cảm nhận được vui sướng từ bên trong, tính cách nàng mang chút hương vị của tiểu cô nương, nàng đã được cha mẹ dạy cho bản lĩnh, có thể kiên cường, cũng sẽ tạo thời cơ ỷ lại vào biểu ca.
 
Nhưng, lần sau, lần sau nhất định nàng phải kiên trì giữ vững ý tưởng ban đầu, nhất định sẽ không tin tưởng lời nói lừa gạt của biểu ca ở trên giường!
 
Tuy nói Huy Châu không có mấy người Nguyên Sắt Sắt không muốn gặp, nhưng không thể phủ nhận, Huy Châu là một nơi tuyệt vời, nơi đây sản vật rất phong phú về, thực phẩm dư thừa đều hái xuống, các loại trái cây mọng nước, vừa tươi vừa mềm.
 
Nguyên Sắt Sắt khi còn nhỏ bởi vì thân thể không tốt không chịu nổi những bôn ba trên đường du ngoạn, chỉ có thể ở lì tại Giao Châu, dưỡng bệnh với cha mẹ, thậm chí có khi bệnh nặng đến nỗi vài tháng cũng không thể ra khỏi nhà.
 
Có lẽ do biết mình sống không được lâu, nên mỗi lần đi ra ngoài đều có thể làm tiểu cô nương vui vẻ vô cùng, Nguyên Sắt Sắt cho tới bây giờ vẫn còn tràn đầy tò mò muốn du ngoạn với thế giới bên ngoài.
 
Trên đường đến Huệ Châu, họ vẫn còn một chặng đường dài phía trước, vừa vặn Huy Châu là nơi nổi danh giàu có và đông đúc ở Đại Lương, với một đám hộ vệ thân cận của Dư Tu Bách, Nguyên Sắt Sắt có thể ở chỗ này dừng lại mấy ngày mua vài thứ tốt mang về làm quà.
 

Nếu không phải về gấp để kịp làm lễ sinh thần mười sáu tuổi cho Nguyên Sắt Sắt thì tiểu cô đã mặc kệ tất cả, thậm chí còn muốn ở nơi này dạo chơi thêm mấy ngày.
 
Cuối cùng khi lên đường, đoàn người không thông báo cho An Vương cùng Chu Thấm Nhiên, trời còn chưa sáng đã lên xe ngựa, cửa thành vừa mở, đã rời phủ thành Huy Châu.
 
Vài ngày sau, khi ra khỏi địa giới Huệ Châu, hai người gặp lại nhau ở trên đường.
 
"Dư huynh đã đi thật không trượng nghĩa!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận