“Ta không biết thì ông định giấu ta cả đời đúng không? Nếu ta không biết ông sẽ lừa ta, khiến ta trơ mắt nhìn nữ nhi của người tình cũ và trượng phu yêu đương với đứa con trai ta nuôi lớn mà không hề nghi ngờ gì?"
Ngụy Lệ Hoa từng tiếng chất vấn, biểu tình của nữ nhân thương tâm vô cùng, thân thể hơi lung lay theo sự bất ổn trong lòng, từng câu từng chữ khiến người tỉnh ngộ, những lời chất vấn đánh thắng vào linh hồn nam nhân, mắng đến nỗi Dư thúc cảm thấy áy náy không thôi.
“Chuyện này nói sau đi!"
Trước ngày trở về, còn có người cố ý cho rằng hắn đang nhớ A Gia Sa.
Thật ra đáy lòng Dư thúc cũng không phải không biết cư xử cho phải đạo, không phải hắn không biết rằng nên đuổi hình bóng A Sa Gia đi thật xa.
Thật ra, hắn chỉ là ...... bị coi thường mà thôi!
Rõ ràng hắn có tất cả, cũng không có gì bất mãn đối với thê tử của mình chẳng qua là do hắn không thể kiềm chế được dục vọng của mình, muốn làm gì đó khiến thê tử tổn thương, phá nát sự hòa thuận gia đình nhỏ bé.
Chỉ là nhân tính trong lòng hắn có chút ngứa ngáy vì bị coi thường thôi.
"Lần này nói cho rõ ràng đi!"
Dư lão phu nhân không cho phép lần này Dư thúc ba phải, lần sau lại tiếp tục làm như vậy, lạnh giọng ra lệnh.
“Dư gia chúng ta không có cái đạo lý đối xử như vậy với thê tử!"
Ánh mắt sắc bén của mẫu thân như nhìn thấu tất cả tâm tư toan tính trong lòng hần.
“Nói rõ ràng trong lần này đi!"
Ngay sau đó Ngụy Lệ Hoa cũng tỏ thái độ, cũng may người ra mặt là mẫu thân của Dư thúc, hắn không dám có nửa câu oán hận, hơn nữa lúc này trong lòng hắn cũng đang thấy áy náy với thê tử nên cũng không có chút oán hận nào
“Dư thúc, ta không đồng ý cho nữ nhi họ Chu kia tiến vào Dư gia!”
Dư lão phu nhân trong lòng vẫn còn ý muốn nhi tử và con dâu làm hòa, cố tình biến mình thành kẻ xấu, còn liếc mắt ngầm cảnh cáo nhi tử một cái.
Bà đang cảnh cáo hắn rằng bà đã biết rõ thân phận thật của mẫu thân Chu Thấm Nhiên! Ánh mắt của người già này rất nhạy bén, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, liên kết với những chuyện trong quá khứ, nhìn ra chân tướng.
Nếu hắn nhất định muốn làm chuyện này, vì Dư gia bà cũng chỉ có thể phá hủy thanh danh của cô nương kia. Trong lúc mấu chốt thông hôn cùng người Nguyệt thị, nếu có người truy cứu báo lên trên hắn cũng sẽ tránh được cái tội thông đồng với địch nhân!
“Mẫu thân!"
Dư Chú hoảng loạn nhìn về phía mẫu thân của mình, không dám tin bà thế mà lại uy hiếp hắn!
Ngụy Lệ Hoa cũng không thể tin được bà có thể làm đến nước này vì mình, rõ ràng trong lúc bà giúp mình, nàng vẫn có một chút nghi ngờ.
“Chính ngươi tự ngẫm nghĩ lại cho rõ đi! Ta mệt rồi, Lệ Hoa và Tu Bách ở lại trò chuyện cùng ta, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi!"
Dư lão phu nhân uyển chuyển nói một câu đuổi người, nhưng thực tế là chỉ muốn đuổi Dư thúc đi.
-
“Nguyên Sắt Sắt! Con đi đây ra cho ta!”
Lâm Nguyệt San vừa vào cửa nhà đã nổi trận lôi đình, tức giận vô cùng kêu Nguyên Sắt Sắt ra.
Đến khi nhìn thấy nữ nhi mình sủng ái, An Định hầu không kịp cảnh giác, mỹ nhân cao gầy, gương mặt sắc bén, anh khí cau mày dùng roi quất sàn nhà một cái, lạnh giọng nói:
“Nguyên Sất Sắt, con quỳ xuống cho ta!"
"Mẫu thân!"
Nguyên Sắt Sắt vốn nghĩ muốn làm nũng với mẫu thân, Lâm Nguyệt San chưa từng nghiêm khắc như vậy với nàng, tiểu cô nương bị bà dọa sợ.
“Quỳ xuống!"
Lâm Nguyệt San lại quất một roi nữa đánh sàn nhà bên chân Nguyên Sắt Sắt.
"Mẫu thân! Cha!"
Nguyên Sắt Sắt phóng ánh mắt cầu cứu về phía phụ thân cũng đang mê mang giống mình.