Hàn Nhã Văn bị làm đến nhũn chân, khi cậu đặt cô xuống thì thiếu chút nữa bị ngã vì đứng không vững, phải mất một lúc lâu sau mớᎥ hồi phục.
“Làm tình như thế này một lần nữa, chị chắc chắn sẽ chết mất.” Hàn Nhã Văn oán trách với cậu.
“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Trịnh Đằng Huy trấn an cảm xúc cô, cậu cũng vì không kìm lòng được, ai bảo âm hộ của cô quá mê người.
Hai người từ sân thượng xuống dưới, lại nhịn không được ở trước cửa hôn nồng nhiệt một lúc, nước miếng chảy ra thì hai người mớᎥ chịu tách ra.
Hàn Nhã Văn tự nói với chính mình, từ khi nào cô trở nên dâm đãng như vậy, chỉ cần đàn ông trêu chọc một chút liền đầu hàng.
“Mau quay về đi.” Trịnh Đằng Huy khống chế âm lượng.
Sau khi chia tay ở cửa, Hàn Nhã Văn nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Cô ở trong phòng tắm một lúc lâu để móc sạch sẽ tinh dịch, rồi mới quay lại phòng ngủ.
Thạch Đông Thăng nằm ngửa như thể anh vẫn ngủ, nhưng khi cô nghiêng người qua thì anh tỉnh dậy.
Thạch Đông Thăng quay sang và hỏi với giọng mơ hồ: “Em vừa ra ngoài sao?”
“À, dạ dày em có chút không thoải mái.” Hàn Nhã Văn dối rất giỏi nhưng lời này phát ra lại căng thẳng мuốn chết.
“Được, mau đi ngủ đi.” Thạch Đông Thăng không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.
Trong bóng đêm, Hàn Nhã Văn hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, trên người cô đều là hương vị của Trịnh Đằng Huy, nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Thạch Đông Thăng, có lẽ anh đã nghi ngờ cô.
Ngày hôm sau, Lý Giai Di dậy sớm để không đụng phải Thạch Đông Thăng, cô vẫn còn buồn ngủ, nhìn sang Trịnh Đằng Huy đɑng ngủ say, dùng chân đá vào người cậu nói: “Sáng nay em không nấu cơm, anh tự làm chút gì đó ăn tạm đi, em đi trước đây.”
Trong lúc ngủ mơ Trịnh Đằng Huy “Ừ” một tiếng, không đáp lại.
Lý Giai Di trang điểm đơn giản sau đó ra khỏi cửa, ɢọi một chiếc xe và đi thẳng đến chỗ làm.
Buổi sáng Thạch Đông Thăng không thấy người nên đương nhiên rất tức giận, giữa trưa anh gọi điện cho người phụ nữ kia hơn chục cuộc nhưng không ai tiếp, bởi vì buổi s̴áng có tiết dạy, anh không muốn quấy rầy cô, cho nên anh không thể làm gì ngoài ngồi yên mãi đến giờ tan tầm buổi chiều.
Lý Giai Di không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp tới nhà trẻ, khi cô nhìn thấy anh thì vội vã quay người bỏ chạy, nhưng cô chạy đi đâu giờ?
Thạch Đông Thăng bắt lấy cô và nói: “Có phải những lời tôi nói vô dụng hay không!”
“Không… không phải.” Lý Giai Di chột dạ, tên đàn ông chó má này cái gì cũng dám làm, cô sợ nên đành phải thuận theo anh.
“Vậy vì sao s̴áng nay không đợi tôi.” Thạch Đông Thăng nắm lấy cổ tay cô hỏi.
“Không phải không đợi, s̴áng nay tôi có việc gấp nên phải đến sớm.” Lý Giai Di tất nhiên sẽ không nói thật.
“Chết tiệt, rõ ràng là cô đang trốn tránh tôi.” Thạch Đông Thăng nói ra suy nghĩ thật sự của cô.
“Đây là anh nghĩ, tôi chưa từng nói vậy.” Lý Giai Di nhún nhún vai.
“Được rồi, đi theo tôi, đã tan làm thì thời gian còn lại thuộc về tôi.” Thạch Đông Thăng mạnh mẽ kéo cô rời khỏi nhà trẻ.
“Sao anh lại thế này? Anh không thể nhẹ nhàng một chút sao” Lý Giai Di cảm thấy cho người đàn ông này sắc mặt tốt chính là tự làm khổ mình.
Thạch Đông Thăng không thể kiểm soát cảm xúc, khi gặp người phụ nữ này anh liền trở nên ngang ngược, chính anh cũng cảm thấy tính cách này không tốt nhưng anh lại không thể nhìn được cô ghét mình.
“Này! Buông tôi ra.” Lý Giai Di bị anh kéo tới công ty mình, bởi vì đã tan tầm, cho nên mọi người ở công ty đều đã rời đi, công ty lớn như vậy chỉ còn lại có hai người bọn họ.
“Tại sao cô ghét tôi?” Thạch Đông Thăng không biết mình làm sai chỗ nào, chẳng lẽ ngay từ đầu do anh cưỡng bách cô nên mớᎥ để lại ấn tượng không tốt.
“Không có lý do gì hết! Anh bị bệnh à.” Lý Giai Di nhìn thẳng vào anh.
“Đúng vậy, lần này cô nói đúng. Tôi thật sự có bệnh, còn là bệnh nan y.” Thạch Đông Thăng cũng muốn dịu dàng một chút nhưng người phụ nữ này không những không nghe lời mà còn thích chọc giận anh.