“Tôi làm mạnh quá sao?” Trịnh Đằng Huy nghĩ là do mình chịch quá mạnh.
“Không phải.” Hàn Nhã Văn trở mình, cố gắng nhịn không khóc.
Trịnh Đằng Huy ngồi bên cạnh, nhất thời không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi sau lưng cô.
“Thật sự không sao đâu, cậu nhanh về nhà đi.” Hàn Nhã Văn lau nước mắt, quay đầu nói với cậu.
Trịnh Đằng Huy sao có thể rời đi, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Có phải vì Thạch Đông Thăng không?”
Hàn Nhã Văn nói lời nào, nhưng nét bi thương trên khuôn mặt cô đã tiết lộ tất cả.
“Chị không phải… mối quan hệ với anh ta cũng không tốt sao?” Trịnh Đằng Huy uyển chuyển hỏi.
Hàn Nhã Văn hồi lâu mới trả lời: “Cũng không phải không tốt, là hai người đều có vấn đề.”
“Anh ta không yêu chị sao?” Trịnh Đằng Huy cảm thấy mình hỏi hơi nhiều.
“Có yêu, chẳng qua Thạch Đông Thăng với chị là kết hôn gia tộc, tình yêu có thể sâu đậm đến mức nào được?” Hàn Nhã Văn thở dài một hơi.
“Vậy tại sao lại không ly hôn?” Trịnh Đằng Huy truy vấn.
“Chị không thể ly hôn, cũng không muốn ly hôn, hai bọn chị đã kết hôn 5 năm, đều đã quen thuộc lẫn nhau, không cần phải ly hôn.”
Trịnh Đằng Huy là người ngoài nhưng nếu cậu là Hàn Nhã Văn, có lẽ cũng sẽ lựa chọn không ly hôn.
“Vậy chị có cảm thấy hạnh phúc khi sống cùng anh ta không?”
Hàn Nhã Văn hồi ức một chút nói: “Cũng tạm đi, sinh hoạt hằng ngày không phải cũng chỉ quay quanh gạo, dầu, muối, mắm thôi sao.”
“Nói là nói như vậy nhưng hai người ít nhất phải có nền tảng tình cảm làm tiền đề chứ.”
Hàn Nhã Văn hỏi ngược lại: “Cậu và Giai Di là tình cảm thật sự sao?”
“Đương nhiên…” Trịnh Đằng Huy vốn định dứt khoát nói phải, nhưng ngẫm lại những việc đã xảy ra trước đó, cậu lại câm miệng.
“Đàn ông mà, họ sẽ không bao giờ nghiêm túc coi trọng người phụ đều chỉ biết ích kỷ cho bản thân.” Hàn Nhã Văn cười khinh.
“Không phải.” Trịnh Đằng Huy vội vàng phủ nhậ̵n.
“Ngay cả khi đó là tình yêu đích thực, cậu quản được nửa người dưới của mình sao?”
Trịnh Đằng Huy không biết phải nói như thế nào, cậu xác thật đã làm việc có lỗi với Lý Giai Di, cậu đã ngoại tình.
“Chị và cậu làm tình chẳng lẽ phải có tình cảm mới được làm sao? Chúng ta đều là người trưởng thành, dục vọng qua đi, thì còn lại gì?” Hàn Nhã Văn hiểu rất rõ mình đɑng làm gì.
“Chà, chị nói không sai, nhưng lỡ như lâu ngày sinh tình thì sao? Cũng không phải không thể.” Vốn dĩ hai người đɑng nói chuyện thẳng thắn với nhau, Trịnh Đằng Huy lại nói đùa một câu khiến cho cô bật cười.
“Cậu này thật là, thú vị thật đấy.” Hàn Nhã Văn không chút do dự nhận xét.
“Không thú vị thì chị cũng sẽ không tìm tôi.” Trịnh Đằng Huy dát vàng lên mặt mà tự hào.
“Chẳng qua vì khuôn mặt này của cậu mà thôi!” Hàn Nhã Văn đã cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi bị cậu trêu chọc.
Đùa đùa lại một lúc, Trịnh Đằng Huy vẫn khuyên bảo: “Chị đừng nghĩ nhiều, Nhã Văn.”
“Ừm, chị biết rồi, cảm ơn cậu.” Nhã Văn lần đầu tiên nghiêm túc nhìn kỹ người đàn ông trước mặt.
“Vậy thì, mau chóng thu dọn một chút, tôi giúp chị thay ga trải giường.” Đằng Huy bị cô nhìn chằm chằm thì có chút thẹn thùng.
….
Sau khi Lý Giai Di làm xong cơm, thùng rác phòng bếp đã đầy, cô đành phải xách rác đi xuống lầu vứt, vừa mở cửa ra liền nghe thấy tiếng động từ cánh cửa đối diện.
Cô tưởng là Hàn Nhã Văn nên xấu hổ không dám ra cửa, vì thế liền đợi một lúc.
Trịnh Đằng Huy nhìn thấy cửa nhà mình mở, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, cũng may không có ai ra ngoài, cậu chạy nhanh đến cửa thang máy và đi thang máy xuống.
Bên ngoài không còn thanh âm, Lý Giai Di thăm dò xung quanh, bảo đảm không còn ai mới từ phía sau cửa bước ra.
Trịnh Đằng Huy đi xuống dưới lầu, tim cậu vẫn còn đập thình thịch, thật sự quá nguy hiểm, thiếu chút nữa là bị bắt được rồi.