[full_free]_hóa bướm [bản chuẩn]

Tháng 7 năm 2023, thành phố Bắc.
 
“A a a a thứ bảy còn phải tăng ca nữa! Công việc chết tiệt này ai thích làm thì làm, ba đây không làm nữa! Tôi muốn từ chức, về nhà làm phiên dịch viên tự do!”
 
“…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Diên Điệp vừa mới cầm cà phê đi ra khỏi thang máy đã nghe thấy một tiếng hét suy sụp vang lên trong phòng làm việc của tổ dự án.
 
Cô cong môi, đi về phía bên đó.
 
“Anh tưởng làm phiên dịch viên tự do là sẽ nhàn hạ hả?” Cốc cà phê làm bằng giấy được năm ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.
 
Đồng nghiệp nam nói chuyện cực kỳ tức giận, quay đầu đập bàn đứng dậy: “Làm phiên dịch viên tự do ít nhất tôi còn được lựa chọn là thức suốt đêm thứ sáu hay sáng thứ bảy dậy… Sớm... Hạ, trưởng phòng Hạ?”
 
Biểu cảm của đối phương lập tức từ phẫn nộ biến thành tuyệt vọng.
 
Hạ Diên Điệp quay đầu đưa túi giấy đựng cà phê cho các đồng nghiệp khác một giây trước còn đang hùa theo tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ, lúc này lại lập tức không chút nghĩa khí cúi đầu lật tài liệu nhìn máy tính.
 
“Mọi người vất vả rồi, tôi mời mọi người uống cà phê trước. Tôi còn nợ mọi người một buổi liên hoan linh đình, chắc chắn thứ hai tuần sau sẽ bù lại.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn trưởng phòng!!”
 
Trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của phòng 2 ở bên cạnh, thành viên phòng 1 cùng hoan hô.
 
“Chậc chậc, cùng tăng ca như nhau, sao tổ 2 đến một ngụm nước ấm cũng không có thế, cùng là con người nhưng số phận khác nhau.” Phiên dịch viên nam Khổng Kỳ Duệ vừa nãy còn kêu muốn nghỉ việc về nhà, lúc này đã ôm cốc cà phê, cực kỳ nịnh nọt đi theo sau Hạ Diên Điệp tâng bốc.
 
Hạ Diên Điệp trở lại vị trí làm việc, treo túi sang bên cạnh: “Hả? Anh lại không nghỉ việc nữa à?”
 
Khổng Kỳ Duệ dựa vào vách ngăn ở chỗ làm của cô, cười rất nịnh nọt: “Ôi trưởng phòng Hạ nói gì thế, tôi đốt đèn lồng cũng không tìm được cấp trên nào tốt như cô, dù công việc có khó khăn đến đâu thì tôi cũng phải cố gắng kiên trì vì cô đúng không?”
 
“Anh bớt lại đi.”
 
Hạ Diên Điệp kéo một chồng tài liệu trên mặt bàn đến trước mặt: “PPT của khách hàng hôm qua tôi gửi cho mọi người, anh đã xem xong chưa?”
 
“Phần quan trọng cần phiên dịch tôi đã sửa xong rồi, chờ lúc nữa tôi kiểm tra lại một lượt rồi sẽ gửi đến email của cô ngay!”
 
“Ừ.”
 
Hạ Diên Điệp gật đầu.
 
Mấy giây sau, cô lại ngẩng đầu lên: “Anh còn chưa về chỗ đi, đang chờ tôi cho anh một bông hoa hồng nhỏ hả?”
 
Khổng Kỳ Duệ nhìn cô chằm chằm: “Không phải, tôi đang chiêm ngưỡng cô đấy chứ. Trưởng phòng cô đúng là làm bằng sắt, cùng là tối hôm qua uống rượu với khách hàng đến mức say khướt, nghe nói trưởng phòng Khương Nhị đã game over ở nhà rồi, chúng tôi còn tưởng chắc chắn hôm nay cô cũng không đến được, không ngờ cô lại không khác gì mọi khi...”
 
Hạ Diên Điệp vừa lật tài liệu vừa phân tâm nghe anh ấy lải nhải.
 
… Mấy năm làm phiên dịch viên giúp cô luyện ra khả năng phân tâm suy nghĩ, dùng trên người Khổng Kỳ Duệ cũng coi như dùng gáo vàng múc nước giếng bùn.
 
Cũng may cuối cùng mấy câu sau Khổng Kỳ Duệ cũng nói đến điểm quan trọng.
 
“Cho nên tối hôm qua uống rượu với mấy ông lớn bên Helena, cuối cùng kết quả thế nào thế trưởng phòng, công ty chúng ta thật sự lấy được dự án liên quan đến biên dịch với phiên dịch của hội nghị thượng đỉnh của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena hả??”
 
Anh ấy hỏi xong câu này.
 
Tiếng lật trang và nhấn chuột ở mấy vị trí làm việc của tổ không hẹn mà cùng cùng nhỏ đi một nửa.
 
Ngón tay đang lật trang của Hạ Diên Điệp cũng khựng lại, hơi run rẩy.
 
Hai giây sau, cô khẽ nâng cặp kính mỏng lên để che giấu, người phụ nữ phía trước cửa sổ khẽ nâng cằm, nhếch môi cười: “Ha. Hoá ra là đang chờ tôi ở đây à?”
 
Giọng điệu cô nhẹ tênh, có một cảm giác tự nhiên vô thức làm nũng.
 
Giống như một con hồ ly nhàn nhã lười biếng.
 
Bên ngoài cửa sổ sát đất sau lưng cô là ánh mặt trời rực rỡ, mấy người Khổng Kỳ Duệ không khỏi thấy ngạc nhiên trước sắc đẹp của trưởng phòng bọn họ.
 
Không biết là ai bị mê hoặc đến mơ màng, buột miệng nói theo: “Dù tạm thời chưa lấy được, thật ra tôi cảm thấy Khương Nhị nói không sai, trưởng phòng của chúng ta có thể thử dùng mỹ nhân kế, chắc chắn dễ như trở bàn tay oái...”
 
Chưa nói xong, đã bị người bên cạnh tỉnh táo lại lao sang bịt miệng.
 
Hạ Diên Điệp mím môi, nhẹ nhàng nói đùa một câu: “Sao anh biết là tôi chưa thử thế?”
 
“...?”
 
Trước khi bị mọi người bu quanh hóng chuyện, Hạ Diên Điệp chủ động chặn bọn họ lại: “Nhưng tổng giám đốc Du kia thật sự giống tin đồn lắm, rất khó đến gần. Mời rượu cũng thất bại, mọi người không cần phải có ý đồ gì khác đâu, thành thật tranh giành bằng thực lực trông cậy vào vận may đi.”
 
“Khó đến thế luôn hả?”
 
“Cũng bình thường thôi, với địa vị của anh ấy, bên cạnh phải có bao nhiêu người nóng lòng tiếp cận chứ?”
 
“Nhưng chẳng phải nghe nói anh ấy bị tổn thương về mặt tình cảm, chưa từng có bạn gái gì đó mà?”
 
“Hầy, cậu không hiểu hả? Việc có bạn gái hay có bạn là con gái hay không là hai chuyện khác nhau, đặc biệt là kiểu cấp bậc thái tử gia như này, dù có đi đến đâu thì xung quanh cũng có đầy người đẹp thôi, cứ hai hôm là đổi một người, thái độ như thế cũng bình thường thôi.”
 
“Lệch rồi, lệch rồi! Du Liệt có luân phiên cũng không đến lượt chúng ta, dự án mới quan trọng đấy!”
 
Chủ đề lại một lần nữa lại kéo lại, lần này thực tập sinh mới đến tổ cũng dựa lên mép bàn: “Chị Vanny, chị tiết lộ cho bọn em biết đi. Rốt cuộc có lấy được dự án không?”
 
“...”
 
Đối với những đôi mắt hóng hớt tò mò ló ra từ sau vách ngăn của bàn, Hạ Diên Điệp cũng thấy hơi bất lực: “Bình thường đâu có thấy mọi người để ý khách hàng vậy đâu.”
 
“Nhưng lần này đâu có giống đâu trưởng phòng.” Khổng Kỳ Duệ lấy lại tinh thần: “Nếu chúng ta thật sự dựa được lên cái cây to Helena này, thế thì tài nguyên trong ngành này sẽ được tăng lên một nấc thang rất cao đấy! A! Cấp bậc đã tăng luôn rồi!”
 
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Dù có lấy được dự án này thì cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ được hợp tác phiên dịch lâu dài với Khoa học Kỹ thuật Helena đâu.”
 
Hạ Diên Điệp khựng lại, trước khi bọn họ phấn khích hét chói tai, cô kịp thời dội cho bọn họ gáo nước lạnh: “Hơn nữa, dự án này vẫn đang chờ quyết định. Dự tính sớm nhất là thứ hai tuần sau, bên phía Helena mới trả lời.”
 
“Hả...”
 
Tiếng thất vọng lan truyền sang bên tổ 2.
 
“Dù bọn họ có trâu, dù có là con kỳ lân trong số các hãng hàng không tư nhân thì như này cũng có hơi bắt nạt người khác đấy.”
 
“Đúng vậy, tài liệu đã xem rồi, họp cũng đã họp, rượu cũng đã uống rồi mà còn chưa cho một câu trả lời chắc chắn nữa? Quả nhiên người ta là công ty lớn, lại là công ty của thái tử gia Du Thị, nhử chúng ta cho vui hả?”
 
“Hầy, ai bảo chúng ta trèo cao chứ.”
 
“Tôi thấy chỉ cần lên được con thuyền lớn Helena này, tổng giám đốc Đinh cũng không ngại để chúng ta làm dự án này không công.”
 
“Cũng đúng...”
 
“Cốc cốc.”
 
Hạ Diên Điệp buông ngón tay gõ vách ngăn xuống, cười dịu dàng nói: “Còn nói nữa, chẳng lẽ mọi người muốn chủ nhật tiếp tục ở lại đây tăng ca với tôi hả?”
 
Mấy cái đầu lập tức cùng quay đầu về phía máy tính.
 
Đến gần giữa trưa, công việc đã gần xong xuôi.
 
Sinh viên thực tập cầm tài liệu đã phiên dịch xong đến cho Hạ Diên Điệp xét duyệt: “Chị Vanny, trong buổi tiệc rượu tối hôm qua, tổng giám đốc Du kia không làm khó chị chứ?”
 
“...”
 
Ngón tay trắng nõn đang nhận lấy tập tài liệu màu đen dừng lại.
 
[... Vậy để tôi xem thử, cô muốn tôi quay lại với cô thế nào.]
 
Giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự thờ ơ mỉa mai của người nào đó xuyên từ phía bầu trời tươi đẹp đến cửa sổ sát đất sau lưng cô như thể ảo giác.
 
Hạ Diên Điệp hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Sao có thể được.”
 
“A, vậy là tốt rồi.” Cô bé sinh viên thực tập vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Em còn sợ thái tử gia sẽ ghi thù chị vì chuyện ngày hôm qua ở phòng họp chứ.”
 
“Không có. Không còn sớm nữa, em tan làm đi. Buổi chiều không cần tăng ca đâu, về sớm nghỉ ngơi đi.”
 
“Được! Hẹn gặp lại vào thứ hai nha trưởng phòng!”
 
Hạ Diên Điệp gật đầu, cũng đứng dậy.
 
Đúng lúc này điện thoại của cô rung lên.
 
Tin nhắn thúc giục của Kiều Xuân Thụ hiện lên trong mắt cô.
 
[Kiều]: Phiên dịch viên ới??
 
[Kiều]: Chẳng lẽ cậu cho bạn thân lái xe hai mươi tám kilomet đến đây ăn cơm với cậu leo cây à??
 
Hạ Diên Điệp xem xong thì khẽ cười trả lời “Tớ đến đây”, xách túi xách rời đi.
 
Dưới tầng.
 
“Công ty của đàn anh của cậu cũng biến thái thật đấy.” Kiều Xuân Thụ đến đón cô, chán ghét đánh vô lăng: “Trưa thứ bảy mà còn tăng ca đến tận giờ này, vô nhân tính quá đấy?”
 
“Công ty mới thành lập mà, muốn giành được thị phần thì phải làm nhiều hơn nữa thôi, hết cách rồi.” Hạ Diên Điệp đặt tài liệu phiên dịch cô bé sinh viên thực tập vừa mới nộp trên đùi lật xem, thuận miệng trả lời.
 
“Cậu còn nói nữa, với danh tiếng của cậu trong ngành dịch thuật này, làm gì đến mức bây giờ vẫn phải ở lại một công ty nhỏ bé như này chứ?”
 
“Lúc học đại học, đàn anh Đinh Vấn đã giúp đỡ tớ rất nhiều.”
 
“Chậc, cho dù lúc trước anh ta có tìm được không ít con đường tài nguyên cho cậu, khiến cậu mệt đến nỗi một ngày ngủ không đủ năm tiếng, nhưng đâu đến mức cậu phải lấy thân báo đáp đâu?”
 
“...?”
 
Cuối cùng Hạ Diên Điệp ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, dở khóc dở cười: “Đàn anh với tớ thật sự chỉ là tin đồn thôi.”
 
“Thật sao?” Ánh mắt Kiều Xuân Thụ nghi ngờ.
 
“Chắc chắn là sự thật.”
 
Kiều Xuân Thụ lập tức lấy lại tinh thần, cô ấy dịch mông, ngồi thẳng người trên ghế: “Vậy chẳng phải cậu với Du Liệt lại có khả năng lửa gần rơm sao…”
 
“Dừng lại đi.”
 
Hạ Diên Điệp không ngước mắt lên, tài liệu trong lật sang tờ tiếp theo.
 
Trong xe đang bật một đoạn nhạc nhẹ nhàng êm ái, cũng khiến giọng nói của cô như đang khẽ đung đưa trên mặt hồ xuân: “Thông tin của công ty luật các cậu nhanh nhạy thế, không có khả năng cậu không biết, lần này anh ấy về nước để kết hôn với cô con gái út nhà họ Hà.”
 
Kiều Xuân Thụ sững sờ.
 
Sắc mặt cô ấy có hơi ngột ngạt, sau mới bực bội nói: “Cậu với đàn anh của cậu còn có thể là giả được, vì sao cậu ta với cô Hà… Hà gì nhỉ?”
 
“Hà Ỷ Nguyệt.”
 
“À đúng rồi Hà Ỷ Nguyệt, vì sao Du Liệt với Hà Ỷ Nguyệt lại không thể là giả? Có khi hai người đấy chỉ hợp tác để giải quyết người nhà thôi thì sao?” Kiều Xuân Thụ căm phẫn trào dâng nói xong, lấy lại tinh thần, cô ấy bỗng nghi ngờ.
 
“Đợi đã, sao cậu lại biết là Hà Ỷ Nguyệt?”
 
“Cậu nhìn đường đi.” Hạ Diên Điệp không ngẩng đầu lên.
 
“Ồ.”
 
Kiều Xuân Thụ biết nghe lời phải quay đầu lại.
 
“Chú ý tin tức quốc tế, đặc biệt là một số tờ báo và tạp chí ngoại ngữ hàng đầu cũng là tố chất nghề nghiệp cơ bản của phiên dịch viên bọn tớ.”
 
Hạ Diên Điệp yên lặng lật sang trang khác.
 
“Bây giờ Khoa học Kỹ thuật Helena đang là con kỳ lân trong số các hãng hàng không tư nhân trong nước, dự án tên lửa kiểu mới sử dụng nhiên liệu chất lỏng giá rẻ mới đang được phát triển trong những năm gần đây cũng thu hút sự chú ý của quốc tế, sự chú ý mà người cầm lái Du Liệt nhận được không ít hơn Du Hoài Cẩn là bao đâu. Nhà họ Hà lại là một trong những tập đoàn tài chính nổi tiếng nhất nước, tai tiếng giữa hai người họ luôn xuất hiện trên trang nhất các báo và tạp chí nước ngoài..”
 
Kiều Xuân Thụ chưa chịu từ bỏ ý định: “Nhưng tớ vẫn không tin, sao cậu ấm kia có thể là kiểu người chấp nhận để người nhà sắp xếp liên hôn được? ... Hơn nữa, chẳng phải tối hôm qua cậu với cậu ta cùng tham gia một buổi tiệc sao? Du Liệt không tỏ ý gì à?”
 
Hạ Diên Điệp thoáng dừng lại, hàng lông mi dài hơi nâng lên.
 
Chuyện xảy ra trong căn phòng riêng tối tăm kia, dường như giờ phút này cảnh tượng giống như hoa trong gương, trăng trong nước đang hiện lên cửa sổ xe trước mặt cô.
 

 
Lúc đó Du Liệt cong gối ngồi xuống trước mặt cô, anh cúi xuống cách cô mấy centimet, đôi mắt đen kia lạnh lùng kinh khủng, nhưng giọng điệu lại là mỉa mai và thờ ơ.
 
“Vậy để tôi xem thử, cô muốn tôi quay trở lại với cô thế nào.”
 
Hạ Diên Điệp cụp mi xuống theo bản năng dưới ánh mắt anh, nhưng trong ánh sáng lờ mờ cô lại vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út anh.
 
Nó được nâng lên theo đốt ngón tay của anh, ánh sáng chiếu lên chiếc nhẫn như băng trôi qua.
 
Anh lập tức tỉnh táo lại vì lạnh.
 
Vì thế Hạ Diên Điệp mỉm cười ngước mắt lên, cô không lùi mà lại tiến tới, hơi hướng đến đường quai hàm sắc bén trơn bóng của anh: “Tổng giám đốc Du.”
 
“...”
 
Du Liệt nhíu mày, trước khi hơi thở của cô phả lên, anh quay mặt đi.
 
Chút cảm xúc trong ánh mắt anh bị bóng tối che đi mất, Hạ Diên Điệp không phân biệt được đấy là mỉa mai hay chán ghét.
 
Dù có là cái nào thì nó cũng khiến khoé môi Hạ Diên Điệp nhếch lên cao hơn, nụ cười cũng tươi tắn hơn, chỉ là nụ cười kia đi đến ánh mắt cô lại vỡ tan nát, như hoá thành những mảnh vỡ thuỷ tinh, thoáng phản chiếu ra những cảm xúc mơ hồ kia.
 
“Rõ ràng tổng giám đốc Du rất ghét tôi, tội gì mà phải khiến bản thân ấm ức vì chút thù cũ chứ.”
 
Hạ Diên Điệp vuốt tà váy dài, ngả người vào ghế sô pha, trước khi Du Liệt kịp nói chuyện…
 
Một tiếng rung ngắn ngủi vang lên, anh lấy điện thoại ra.
 
Sau khi liếc thấy tên người gọi là “Hà Ỷ Nguyệt”, Du Liệt dừng lại một lúc, sau đó anh hờ hững đứng dậy, lập tức đi ra ngoài giống như lười nhìn Hạ Diên Điệp thêm một cái.
 
Hai người khá gần nhau nên đương nhiên Hạ Diên Điệp cũng nhìn thấy cái tên kia.
 
Men say khiến cô không thể không dựa vào ghế sô pha, đôi mắt trống rỗng nhìn.
 
Bóng dáng người kia vẫn rời đi, khi đôi mắt anh rũ xuống một cách vô cảm, vẫn là bộ dạng lạnh lùng xa cách, người sống chớ gần kia.
 
Chỉ khác là, bây giờ cô cũng trở thành một trong số những “người sống” kia.
 
Người anh ghét nhất.
 
“Nếu tổng giám đốc Du thật sự hận tôi, không thể nào quên được, vậy anh cứ nói điều kiện đi, tôi làm theo là được.” Trước khi Du Liệt rời khỏi phòng riêng, Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng nói: “Còn kiểu lén lút gặp mặt như này, tốt nhất là nên ít đi thì hơn, tránh cho vợ chưa cưới của anh tức giận, anh nói xem đúng không?”
 
Cửa phòng riêng mở ra được một nửa.
 
Trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, Du Liệt không xoay người lại.
 
Cô chỉ nghe thấy một tiếng cười mỉa của người đàn ông, giọng điệu lạnh đến tận xương: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
 
“Cô ấy sẽ không để ý đến cô đâu.”
 

 
“... Có nhìn thế nào tớ cũng cảm thấy giữa cậu ta với Hà Ỷ Nguyệt không có khả năng. Tớ cảm thấy chắc chắn là chiêu trò gì đấy, hoặc là bọn họ hợp tác với nhau để đối phó với sắp xếp xem mắt của người nhà!”
 
Bên trong xe, khi Hạ Diên Điệp hoàn hồn, bên tai vẫn còn nghe thấy Kiều Xuân Thụ chưa từ bỏ ý định biện luận.
 
“Không phải đâu.”
 
Giọng Hạ Diên Điệp thờ ơ, giơ tay lên đẩy mắt kính lên.
 
Phía sau thấu kính mỏng, mắt cô cong cong mỉm cười.
 
“Tớ nhìn thấy anh ấy đeo nhẫn đính hôn.”
 
“?” Kiều Xuân Thụ không tin nổi quay đầu sang.
 
Hạ Diên Điệp không muốn nhìn thấy ánh mắt cô ấy, có lẽ là do cô sợ nhìn thấy sự đồng tình hoặc thương hại trong đấy, hoặc là cô sợ nhìn thấy bản thân chật vật không chịu nổi trong mắt cô ấy.
 
Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ.
 
Mấy giây sau, trong xe mới vang lên giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ.
 
“Kiều Kiều, nếu cậu biết nhát dao bảy năm trước tớ đâm anh ấy tàn nhẫn đến mức nào, dứt khoát đến đâu thì cậu có thể hiểu, giữa tớ với anh ấy không còn bất cứ khả năng nào nữa... Dù đã qua bảy năm, nếu anh ấy còn có tình cảm gì với tớ thì có lẽ cũng chỉ có mỗi hận thôi.”
 
Kiều Xuân Thụ vẫn không tin nổi: “Lúc trước Du Liệt đối xử rất đặc biệt với cậu, với cả sau đấy có tin cậu ta bỏ thi môn cuối cùng của kỳ thi đại học vì cậu nữa, bất cứ ai trong trường cũng nhớ rõ chuyện này.”
 
Hạ Diên Điệp mỉm cười, quay đầu nhìn vào trong xe: “Đã qua cả rồi, Kiều Kiều.”
 
“...”
 
Biểu cảm của Kiều Xuân Thụ lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.
 
Trong phức tạp còn xen lẫn chút chột dạ. Nếu không phải Hạ Diên Điệp đã quen biết cô ấy nhiều năm, chỉ sợ cô cũng không nhận ra được sự tồn tại của chút chột dạ kia.
 
Trên ghế lái phụ, người phụ nữ hơi híp mắt hỏi: “Cậu đã làm gì à?”
 
Hai mươi phút sau, trong hành lang quanh co của một nhà hàng độc lập.
 
“Chỗ của nhà hàng này thật sự rất khó đặt đấy, cậu đi với tớ đi, tớ lái xe hai mươi tám kilomet mới đến đây được đấy, cầu xin cậu đấy hồ điệp nhỏ!” Kiều Xuân Thụ đang ôm eo Hạ Diên Điệp đẩy cô vào trong.
 
Hạ Diên Điệp khoanh tay chịu đựng: “Không phải cậu nói hôm nay Du Liệt cũng đến đây ăn à.”
 
“Chỉ là khả năng, khả năng thôi mà, một tin tức không chính xác như thế, tớ chỉ muốn đến đây tiện đường thử vận may thôi, chủ yếu vẫn là ăn cơm! Thật đấy, cậu hiểu tớ mà, có cái gì quan trọng hơn ăn đâu!”
 
“Lỡ như gặp phải thì sao.”
 
“Chưa chắc cậu ta đã đến mà, hơn nữa một bữa ở đây đắt gấp hai ba lần bình thường đấy, cũng có không ít bàn ăn, phải có vận may gì thì mới có thể vừa hay chạm… Mặt được...”
 
Giọng nói của cô ấy như bị bấm nút tắt tiếng.
 
Trong lòng Hạ Diên Điệp có dự cảm chẳng lành, nhìn theo ánh mắt ngạc nhiên của Kiều Xuân Thụ, cô nhìn về phía chiếc bàn có tầm nhìn đẹp nhất toàn bộ nhà hàng, có thể nhìn thấy khung cảnh mây mù với những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ kính sát đất.
 
Có lẽ có một số người lúc nào cũng rực rỡ hào quang.
 
Anh đứng ở đâu là chỗ đấy cũng giống như trung tâm vũ trụ.
 
Người kia cũng thật sự làm được. Du anh có đang ngồi cùng bàn với một cô gái xinh đẹp đáng yêu, nhưng vẫn có hơn một nửa số ánh mắt trong nhà hàng đều âm thầm đổ dồn về phía anh.
 
Quả nhiên anh vẫn rất tốt.
 
Dù bên cạnh anh có là ai thì anh vẫn luôn ngồi trên đám mây vàng cao chót vót, không dính một hạt bụi nào. Đến cả những chuyện nhỏ nhặt đời thường với khó khăn của nhân gian cũng chẳng thể chạm được đến anh.
 
“Chúng ta đi thôi.”
 
Hạ Diên Điệp nhìn mấy giây rồi muốn xoay người.
 
Trong một giây cô sững sờ vì hoảng hốt, Kiều Xuân Thụ đã nhân lúc đấy nhanh chân hơn cô…
 
“Oa, hồ điệp nhỏ, trùng hợp quá!”
 
Câu này của cô ấy cũng không lớn giọng lắm.
 
Nhưng nhà hàng yên tĩnh, khoảng cách đến cái bàn cao cạnh cửa sổ kia cũng gần.
 
Thậm chí Hạ Diên Điệp cũng chưa kịp xoay người, đã bị Kiều Xuân Thụ kéo lại, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn về phía cái bàn cạnh cửa sổ, ngón tay thon dài sắc bén đang cầm dao nĩa hơi khựng lại, dưới mái tóc ngắn, người kia không chút để ý ngước mắt lên, ngoái đầu nhìn sang.
 
Cách hơn mười mét, đôi mắt đen như kia lập tức khiến cô thấy sợ hãi.
 
“...”
 
Không trốn được rồi.
 
Hạ Diên Điệp bị Kiều Xuân Thụ kéo đến đấy.
 
“Trùng hợp quá tổng giám đốc Du, anh cũng ăn cơm ở đây à?”
 
Kìm nén ý định muốn kéo Kiều Xuân Thụ đồng quy vu tận, Hạ Diên Điệp cố hết sức bày ra một nụ cười không cảm xúc.
 
Trên mấy bậc thang hình vòng cung riêng biệt, Du Liệt lười biếng đặt dao nĩa xuống.
 
Dường như anh liếc nhìn cô một cách mỉa mai thờ ơ: “Trùng hợp thật.”
 
Cái liếc mắt kia, gần như muốn viết ra câu chê cười “hoá ra đây là thủ đoạn vụng về khiến tôi quay lại với cô của cô à”.
 
Hạ Diên Điệp: “...”
 
“A Liệt, cô gái này là ai thế?” Đối diện với Du Liệt, giọng nữ bất an và cẩn thận vang lên.
 
“...”
 
Hạ Diên Điệp rũ lông mi xuống run rẩy.
 
Chỉ có mấy giây ngắn ngủi, dường như máu trong toàn bộ cơ thể cô đã đông cứng.
 
Du Liệt lặng lẽ nhíu mày, nhưng chốc lát sau nó đã thờ ơ bình tĩnh lại, anh đã nhìn về chỗ cũ từ lâu, không nhìn người đứng dưới bậc thang.
 
“Quan hệ công việc thôi, em không cần biết đâu.”
 
Hà Ỷ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Được.”
 
“...”
 
Từ khi xưng hô kia vang lên, Kiều Xuân Thụ đã sững sờ, sau đó hoảng loạn nhìn về phía Hạ Diên Điệp.
 
Trên mặt Hạ Diên Điệp lại không có bất cứ cảm xúc nào, yên lặng chờ đợi cảnh tượng phu xướng phụ tùy dịu dàng này, cô khẽ gật đầu với Du Liệt: “Xin lỗi tổng giám đốc Du, vậy tôi sẽ không làm phiền hai người dùng bữa nữa.”
 
Cô nắm chặt Kiều Xuân Thụ liền xoay người, trên khoé mắt là nụ cười tươi tắn ôn hoà, đầu ngón tay lại lạnh lẽo.
 
Kiều Xuân Thụ sững sờ, cô ấy hơi buồn bực quay đầu lại nhìn Du Liệt.
 
Cũng đúng vào khoảnh khắc ấy.
 
“Nếu tôi là cô Hạ, chắc trưa hôm nay tôi cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa.” Du Liệt nói với giọng điệu lười biếng.
 
Hạ Diên Điệp dừng lại, xoay người: “Tổng giám đốc Du có ý gì?”
 
“Có lẽ đề án từ chối công ty của cô đã nằm trong hộp thư của trợ lý của tôi rồi.” Mười ngón tay của Du Liệt đan vào nhau, anh nhướng mày với vẻ mặt lạnh lùng.
 
Anh trịnh thượng nhìn xuống cô, đôi mắt hờ hững lạnh lùng: “Nếu đã trùng hợp như vậy rồi, vậy thì tôi sẽ cho cô Hạ một cơ hội nữa.”
 
Hạ Diên Điệp hơi nín thở: “Cơ hội gì cơ.”
 
Du Liệt nâng đồng hồ lên, lạnh lùng nhìn xuống: “Còn khoảng hai mươi phút nữa bữa trưa của tôi sẽ kết thúc… Có lẽ cô Hạ sẽ không ngại dùng chút thời gian cuối cùng này nghiêm túc nghĩ xem nên thuyết phục tôi thế nào, để tôi giao dự án này cho các cô.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui