Lần này cuối cùng là Hạ Diên Điệp đầu hàng.
Pháo hoa bên ngoài cửa sổ vẫn đang được bắn, giống như một đợt pháo hoa hoành tráng không được báo trước. Trong màn đêm, có rất nhiều người giơ camera lên quay chụp lại, vô số những tiếng cảm thán và cầu nguyện.
Một nửa bảng hot search trong thành phố là đang nhắc về cậu ấm nhà nào lại cầu hôn phô trương như thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những điều này Hạ Diên Điệp hoàn toàn không biết.
Ít nhất là không phải vào lúc này.
Pháo hoa rực rỡ, cô cảm giác như mình đang ở giữa pháo hoa, nhịp tim như bị át đi, hơi thở như bị nhấn chìm, năm giác quan của cô đều bị bắt giữ.
Sự nhận thức và kết nối với toàn bộ thế giới dường như gắn liền với đôi môi và chiếc lưỡi của người đó.
Tối nay, chính anh là người điều khiển mọi cảm xúc vui buồn, giận dữ của cô, vừa trao mà vừa lấy đi những gì cô muốn.
Hạ Diên Điệp đã cố gắng trốn thoát mấy lần, rút lui hoặc trốn tránh nhưng cô đều không thành công. Anh luôn dễ dàng tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, ép chúng vào mặt đá sứ lạnh lẽo ở hai bên. Hạ Diên Điệp không thể nhận ra đây là chiếc bồn tắm lớn hay là mặt đá sứ bên bể bơi nữa, hơi lạnh khiến cô rùng mình, mọi thứ đều chỉ có thể đổi lấy cái chớp mắt ẩn dưới mái tóc đen nhánh, lộn xộn của anh.
Đôi mắt ấy đáng ra phải bình yên nhưng lại nhuốm đầy dục vọng xấu xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khi anh ngước mắt lên, động tác vẫn không ngừng lại.
Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng đầu hàng, cô quay mặt đi, run rẩy cất tiếng gọi chồng ơi đồng thời muốn anh dừng lại.
Sau đó Hạ Diên Điệp đã nhận ra rằng mình đã sai.
Khi Du Liệt vén tấm tranh vải lên, để lộ đáy giếng sâu tĩnh mịch của cô, lúc đó lý trí của anh đã bị nuốt chửng và hoàn toàn biến thành một kẻ điên.
Kẻ điên sẽ không dừng lại cho đến khi gục ngã hoặc tận hứng.
Vậy là Du Liệt tận hứng còn hồ ly nhỏ thì gục ngã.
…
Ngủ thẳng một giấc tới khi mặt trời lên cao.
Hồ ly bị phá vỡ tam quan vẫn ỉu xìu nằm trong chiếc giường mềm mại không chịu mở mắt.
… Hãy hủy diệt thế giới đáng xấu hổ này đi.
Tình cờ là một số người dường như có thần giao cách cảm với cô.
Trước khi Hạ Diên Điệp tự khiến mình chết ngạt trong chăn, cửa phòng ngủ bị mở ra, có người giẫm trên tấm thảm mềm lặng lẽ đi vào. Khi đến bên giường, người đàn ông dừng lại, cong đầu gối ngồi xổm xuống.
Đối diện với khuôn mặt của hồ ly nhỏ đang cố gắng co rúm lại.
Trong bóng tối, nhìn Hạ Diên Điệp chớp mắt, Du Liệt nhẹ nhàng cười một tiếng: “Rõ ràng đã tỉnh rồi mà còn giả vờ ngủ à?”
“... Chưa tỉnh đâu. Chết rồi.”
Hạ Diên Điệp bướng bỉnh nhắm chặt hai mắt lại: “Xấu hổ chết đi được.”
Ý cười tràn ra từ khóe mắt rồi đọng lại đuôi mắt anh: “Xấu hổ cái gì, em có làm gì đâu.”
“...”
Cô gái nhỏ chen chúc trong chăn để lộ gương mặt hồ ly một chút, Du Liệt không nhịn được cười đưa tay ra, đốt ngón tay cọ qua mũi cô khiến lông mi cô khẽ rung lên, rồi chuyển sang véo má cô.
Du Liệt cười nhẹ nhàng: “Chẳng phải có mỗi anh làm sao.”
Không biết là vì câu nói của anh hay bị đụng chạm mà gương mặt của Hạ Diên Điệp dưới lòng bàn tay anh hơi nóng lên.
“...”
Hạ Diên Điệp không dám mở mắt.
Cô thực sự không có cách nào để đối diện với Du Liệt.
Nhưng cô cũng không muốn nhắm mắt nữa.
Bởi vì một câu nói của anh mà hình ảnh cô vất vả lắm mới xóa khỏi trí não giờ lại hiện lên trong đầu cô, điều đọng lại chính là người đàn ông đang quỳ trước mặt cô trong phòng tắm đầy sương mù của bể bơi, với đôi mắt đen tràn ngập dục vọng.
“!”
Trong chiếc chăn phát ra một tiếng than vô cùng xấu hổ, khuôn mặt lộ ra cuối cùng bị chăn bông nâng lên che lại. Hạ Diên Điệp quấn chăn quanh người, ý định “trốn” sang bên giường.
Cái “kén” trên giường còn chưa lăn đi được mười centimet.
Du Liệt khẽ mỉm cười, đứng dậy từ bên giường, chống đầu gối lên rồi sải một bước lớn, lập tức ôm trọn cái kén dưới thân mình. Anh khoanh tay, dịu dàng mở phần trên của cái “kén” ra.
“Nghe lời.” Du Liệt dỗ dành: “Ra ăn cơm thôi.”
“Không ăn. Em sẽ nhịn đói ba ngày để tạ tội.”
“Em tạ tội gì?”
“Tạ tội thay anh.” Câu này thốt ra tựa hồ như đang nghiến răng ken két.
Du Liệt bật cười, anh cởi hẳn miệng kén ra, để lộ cái đầu hồ ly bù xù. Anh khom lưng hôn lên mái tóc dài mềm mại đang rối bù của cô: “Vậy anh sẽ tự mình tạ lỗi, không cần em đâu. Mau ra ăn cơm thôi.”
Hạ Diên Điệp không nói gì, nhân cơ hội chui vào trong chăn, định làm ve sầu thoát xác.
Không thoát xác thành công.
Xuyên qua lớp chăn, cô nghe thấy Du Liệt hít một hơi thật sâu rồi kìm nén lại.
Hạ Diên Điệp như nhận ra điều gì đó.
Không để cô suy nghĩ thêm thì Du Liệt rốt cuộc không còn dịu dàng nữa, hơi dùng kéo cô ra khỏi cái kén. Cánh tay trắng nõn thon gầy dính sát vào mái tóc đen dài như lông quạ.
Du Liệt dùng một tay nắm lấy cổ tay cô, giống như cợt nhả lại như tùy tiện.
Anh cúi người xuống, nhéo cái cằm của hồ ly nhỏ cuối cùng cũng chịu mở mắt nhìn anh, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tối hôm qua là anh tự giải quyết.” Du Liệt cười rũ mắt: “Em không muốn trả nợ vào sáng sớm đấy chứ?”
“!”
Gương mặt của hồ ly nhỏ đỏ lên trong thoáng chốc mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Đỏ đến mức không thể đỏ được nữa.
Với vẻ mặt xấu hổ và tức giận, đôi mắt màu hổ phách đó đã ươn ướt vì xấu hổ tột độ gần như chỉ sau vài giây nhìn anh.
Anh chưa bao giờ thấy cô né tránh như thế này, Du Liệt có chút kinh ngạc: “Thật sự không thể chấp nhận được sao? Đến bước cuối cùng anh cũng không thấy em phản ứng như vậy mà.”
“Không giống mà.”
Hạ Diên Điệp gần như nghiến răng để thốt lên từng chữ một.
“Không giống chỗ nào chứ?”
“!”
Đôi mắt Hạ Diên Điệp ươn ướt nguýt anh một cái đầy giận dữ, trong đó mang hàm ý “Anh còn hỏi nữa”.
Đáng tiếc ra quân thất bại, vừa nguýt được một chút, lướt qua bờ môi mỏng đỏ của Du Liệt mà da đầu cô như muốn nổ tung, hoảng sợ quay đi.
Du Liệt dừng lại hai giây, tiếng cười trầm bật ra.
Anh đè cô tới gập cả lưng: “Xem ra là chỉ có anh không có bất kỳ cảm giác xấu hổ nào khi làm chuyện gì đó với em, ngoại trừ cảm giác hưng phấn ra anh không còn cảm nhận gì khác.”
Hạ Diên Điệp không thể chịu nổi nữa bèn che miệng anh lại: “Anh đừng nói nữa.”
Vừa mới chạm vào bờ môi mỏng của anh mà tay như bị bỏng, cô vội vàng rút tay lại còn nhanh hơn cả lúc trước.
Nụ cười của Du Liệt càng khó kìm nén, hàng mi dài rung lên rồi khép lại: “Vậy em nói đi, có chỗ nào khác?”
“...”
Hạ Diên Điệp bị Du Liệt quấn lấy tra tấn một lúc lâu, cuối cùng vào lúc tuyệt vọng chắc chắn rằng không nói thì anh sẽ không bỏ qua, sau đó cô mới vùi mình vào trong chăn, trầm giọng nói.
Mặc dù hồ ly nghiến răng tới mức khó có thể nghe rõ qua lớp chăn, từng chữ ngắt quãng khó phân biệt nhưng Du Liệt vẫn nắm được mấy từ quan trọng trong đó.
Sau khi đã nghe rõ, anh hơi nhướng mày xác nhận lại.
“Lấy lòng, làm nhục?”
Du Liệt thấy hơi bất ngờ, nhưng sau đó nở nụ cười làm tan đi sự ngạc nhiên trong đáy mắt. Anh nhẹ nhàng ấn chăn xuống, đè cái “kén” nào đó nói xong định bỏ chạy rồi từ từ gấp góc chăn lại: “Chuyện trên “giường” là anh gắng sức làm em hài lòng, thế còn làm nhục thì sao, ai làm nhục ai cơ?”
Hồ ly bị buộc phải để lộ ra đôi mắt đen lúng liếng, song khóe mắt cũng ửng đỏ. Hạ Diên Điệp cố gắng hết sức tránh mặt anh: “... Anh cứ nói đi.”
Cô im lặng vài giây rồi khó khăn cất tiếng: “Anh thật sự không hề cảm thấy…”
Cảm giác xấu hổ vẫn khiến Hạ Diên Điệp không thể nói hết câu.
Sau khi hiểu được câu trả lời, Du Liệt thấp giọng giả vờ giễu cợt trêu đùa: “À, thì ra em muốn làm nhục anh.”
“!”
Hồ ly xù lông, quay phắt lại: “Rõ ràng chính anh là người muốn làm, còn không chịu dừng lại.”
Du Liệt cuối cùng cũng không nhịn được bật cười: “Nếu đã thế thì sao lại gọi là làm nhục được. Chẳng lẽ là anh đang muốn em làm nhục anh à?”
Hạ Diên Điệp nghẹn họng trong tiếng cười hờ hững trêu chọc của anh.
Cô lại muốn vén chăn trùm lên đầu lần nữa.
Nhưng lần này còn chưa kịp trùm lên thì đã bị Du Liệt nhanh ý giữ chặt chăn lại, anh “trói” cô ở giữa giường rồi cúi đầu mỉm cười hôn lên cằm cô: “Không sao, anh không cảm thấy gì cả, nên là để anh làm là được rồi.
Trước khi hôn lên cánh môi cô, Du Liệt dừng lại một chút rồi đứng dậy nói: “Có cần anh đi rửa mặt không?”
“!”
Trong lòng Hạ Diên Điệp thoáng nảy ra cảm giác buồn bực vô cớ.
Cô nắm lấy áo sơ mi của anh rồi kéo người xuống, chủ động hôn lên môi anh rồi nằm ra giường, bực bội trừng mắt: “Chỉ là em thấy khó chấp nhận thôi, chứ không phải có ý chê anh.”
Du Liệt bật cười.
Thế là bữa sáng muộn màng cuối cùng cũng có thể bắt đầu.
Vẫn ở trong nhà ăn của khu phòng, Hạ Diên Điệp cầm túi đựng dao ăn cơm, không khỏi ngước mắt nhìn người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình: “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Vậy sao anh không ăn?” Hạ Diên Điệp chỉ vào bàn ăn trước mặt mà anh chưa hề đụng tới.
Du Liệt buông tay xuống, cười nói: “Không phải là em muốn anh tuyệt thực ba ngày để tạ tội sao?”
“... Không cho anh nhắc đến nữa.”
Gò má hồ ly nhỏ lại đỏ bừng lên sau khi hết từ nãy.
Tuy nhiên, trong bữa ăn trưa im lặng, Hạ Diên Điệp không nhịn được nên thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Du Liệt một cách kỳ lạ, sau đó vội vàng dời mắt trước khi bị anh bắt gặp.
Bị cô làm thế mấy lần, Du Liệt không khỏi bất đắc dĩ đặt bộ đồ ăn xuống bàn.
Anh nhấc cổ tay lên, dễ dàng nắm được cằm của hồ ly nhỏ đang muốn cúi đầu: “Lại tránh à?”
“Em không có.” Hạ Diên Điệp chột dạ dời mắt.
“Đang nghĩ gì thế, nói anh nghe thử.” Lòng bàn tay Du Liệt nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt mềm mại dưới cằm cô, giống như đùa nghịch lại như trêu chọc.
Hạ Diên Điệp đẩy tay anh ra rồi im lặng mấy giây: “Em chỉ muốn hỏi một chút.”
“Ừm?”
“Anh, có phải, cũng muốn…”
Chờ một lúc vẫn không có âm thanh gì nữa Du Liệt bất lực bật cười: “Em nghĩ gì cũng có thể nói với anh.”
“Là…” Hồ ly nhỏ còn chưa dứt lời thì gương mặt đã đỏ bừng, cô quay mặt đi, cắn túi đồ ăn hòng che giấu rồi ậm ờ như tiếng gầm gừ: “Muốn em làm giống như anh.”
Du Liệt hơi kinh ngạc.
Vài giây sau anh chợt tỉnh táo lại, lông mi cụp xuống nhanh chóng có đôi phần xấu hổ, nhưng chúng nhanh chóng bị ý cười thản nhiên che đậy: “Em chắc chứ?”
“Em đã nói là muốn hỏi một chút.” Hồ ly nhỏ đỏ mặt bực bội quay lại: “Có nghĩ anh cũng đừng nghĩ.”
Hồ ly nhỏ thẹn quá hóa giận trở nên bối rối.
Rõ ràng là cô hỏi.
“Em hỏi, mà lại không cho anh nghĩ.” Du Liệt cười khàn rồi kéo ghế qua: “Đây là điều khoản ngang ngược đầu tiên sau kết hôn sao?”
Hồ ly ngang ngược giả vờ không nghe thấy.
Du Liệt bị cô làm phân tâm, đành đứng dậy thu xếp buổi chiều đi thử cỡ váy cưới, trước khi rời đi, anh dừng lại trước bàn ăn, trầm ngâm gõ lên đầu hồ ly.
“Anh không nghĩ, em cũng đừng có nghĩ.”
“Tại sao?” Hạ Diên Điệp không nhìn anh, chậm rãi cầm cốc sữa bò lên uống một ngụm: “Anh không thích sao?”
“...”
Đột nhiên trên đỉnh đầu không có động tĩnh gì.
Hạ Diên Điệp đợi hai giây, không nhịn được bèn xoay người ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Du Liệt. Thế nhưng, không đợi cô kịp nhìn rõ những cảm xúc gần như kinh hãi kia được cô khơi dậy ở nơi đáy mắt anh thì lông mi dài của Du Liệt nửa khép lại và cụp xuống, anh thuận tay khom lưng vịn vào thành ghế của cô rồi hôn lên vệt sữa đọng trên môi cô.
“Thích, nhưng không được.” Anh rũ mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, đôi mắt như bị nhuộm mực: “Anh sẽ hứng thú đến phát điên mất, chính anh cũng không biết mình sẽ làm gì đâu.”
Hạ Diên Điệp hơi ngoái đầu lại.
Dưới đáy mắt của cô gái, nơi sâu nhất chợt lóe lên sự tò mò và hiếu thắng của hồ ly.
“Vậy nên, nếu em không muốn “chết”...” Du Liệt khoanh tay, nhẹ nhàng véo cái cổ thon dài của Hạ Diên Điệp: “Đừng nghĩ, cũng đừng thử.”
“Ừm.”
Hồ ly nhỏ tỏ ra ngoan ngoãn, đẩy bàn tay đang nhéo gáy cô ra: “Em không nghĩ.”
…
Lễ kết hôn của hai người cuối cùng cũng đã được ấn định vào tháng sáu.
Ngay tại khu phòng ở khu nghỉ dưỡng.
Ảnh cưới ban đầu dự định chụp ở châu Âu, nhưng đúng lúc hai người có lịch trình làm việc dày đặc…
Series Phùng Thước của Khoa học Kỹ thuật Helena chính thức được đầu tư. Tên lửa tái chế Nghênh Thước số 1 đang bước vào giai đoạn đầu của quá trình nghiên cứu và phát triển. Du Liệt gần như liên tục bay qua bay lại giữa các trung tâm nghiên cứu và phát triển ở thành phố Bắc và thành phố Giang cũng như cơ sở sản xuất thông minh ở thành phố Thương.
Phòng dịch thuật “Hồ Điệp Xanh Lam” của Hạ Diên Điệp cũng đã chính thức được khai trương, đang trong giai đoạn mới thành lập nên có rất nhiều công việc chồng chất như núi.
Không còn cách nào khác, buổi chụp ảnh cưới đành phải hoãn lại đến sau đám cưới và sắp xếp trong tuần trăng mật trong và ngoài nước.
Những bức ảnh cưới dự kiến ban đầu cho đám cưới đã được chuyển sang video, nhưng người tổ chức đám cưới đã thay thế chúng bằng một "Phỏng vấn rung động”.
Cuộc phỏng vấn này được quay trước đám cưới một tuần.
Lịch trình của hai người còn dày đặc hơn cả năm cuối cấp ba, khó khăn lắm mới chọn ra được một khung giờ cả hai cùng rảnh rỗi, cả hai quyết định sẽ gặp nhau sau tám giờ tối và trước ghế sô pha ở nhà.
Ống kính camera được nâng lên trước khi mở cửa.
Sau khi người dẫn chương trình chuyên nghiệp bấm chuông, anh ta cười rạng rỡ trước ống kính: "Chúng ta đoán xem ai sẽ mở cửa? Chú rể hay cô dâu đây?"
Người lồng tiếng nói đùa: “Chẳng phải khả năng là người giúp việc còn cao hơn sao?”
Người dẫn chương trình lúng túng: “Đúng nhỉ.”
Lại là người lồng tiếng, lần này là sự phủ nhận: “Không đâu.”
Máy quay đã được chuyển đi.
Lộ ra khuôn mặt trợ lý Chu của Du Liệt, anh ta chỉnh lại kính: “Trong nhà ngài Du không có người giúp việc, ngài ấy cũng không cho phép người phục vụ ở lại sau sáu giờ chiều.”
“Hả? Tại sao vậy?”
Trợ lý Chu mỉm cười không nói gì.
Cuộc trò chuyện còn chưa tiếp tục thì cánh cửa đã bị mở ra, Du Liệt chỉ mặc bộ đồ ngủ màu đen. Anh khẽ cau mày, trên khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai, trắng trẻo hiện lên một chút thiếu kiên nhẫn.
Rồi khi nhìn thấy đám đông thợ săn ảnh ngoài cửa, anh hoàn toàn trở nên hờ hững, lạnh lùng.
Du Liệt liếc nhìn một vòng và chạm mắt vào người duy nhất mà anh biết, là trợ lý Chu.
“Chuyện gì đây?” Du Liệt nhẹ nhàng đóng cửa lại, không cho ai đi qua, gương mặt lạnh lùng, cao ngạo lướt qua từng người: “Chín giờ tối, tới tịch thu tài sản à?”
Vẻ tươi cười trên mặt người dẫn chương trình cứng đờ, anh ta lắc đầu đầy vô tội.
Trợ lý Chu vẫn giữ nguyên nụ cười: “Quay video lễ cưới, tôi đã nói với ngài rồi.”
“Cậu nói nhưng tôi không đồng ý.” Du Liệt thờ ơ ngăn cản.
“Đó là ý của ông Du.” Trợ lý Chu giơ chiếc điện thoại lên: “Hay là ngài nói với ông Du ạ?”
“...”
Nghĩ đến thời gian và sức lực bị lãng phí có thể còn dài hơn cả một buổi quay phim và có khi còn chẳng giải quyết được.
Du Liệt kiên nhẫn xoa cổ, nới lỏng cánh cửa được đỡ bằng đôi chân dài rồi xoay người bước vào: “Mời vào.”
Người dẫn chương trình cẩn thận đi theo trợ lý Chu: “Hình như hôm nay tâm trạng anh Du có vẻ không tốt nhỉ?”
Trợ lý Chu gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không sao đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
“?”
Người dẫn chương trình nhất thời không hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Cho đến khi camera lén lút quay vào nửa phòng ngủ, trong ống kính rung chuyển, một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ màu trắng cùng kiểu đã bị người đàn ông cúi xuống trước giường “đào” ra khỏi chăn bông mềm mại.
“Đừng nghịch nữa… Em phải ngủ bù.”
Hồ ly nhỏ giãy giụa nghiêng người lại, chân cũng đạp lên lưng Du Liệt một cái.
Cô chưa kịp lùi lại thì đã có người móc lấy mắt cá chân trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Anh quay lưng về phía ống kính, người đàn ông vừa rồi lạnh lùng như băng ngọc giờ lại cất giọng nói dịu dàng trìu mến, anh cúi xuống rồi nhẹ nhàng cọ vào cổ người phụ nữ dỗ dành: "Trở về rồi ngủ tiếp nhé?"
“Ồ.”
… Đây là trong camera của người dẫn chương trình.
“A...”
Đây là những vị khách đang xem video trên màn hình lớn trong ngày cưới.
Trong phòng chuẩn bị của cô dâu, Hạ Diên Điệp cũng đang xem màn hình thì khẽ “a” một tiếng, suýt nữa nhảy ra khỏi ghế trang điểm.
Gương mặt hồ ly đỏ bừng, đang điên cuồng đi tìm điều khiển khắp nơi: “Không phải đã nói là phải cắt mấy đoạn này rồi sao!”
Kiều Xuân Thụ đứng bên cạnh làm phù dâu thì cực kỳ vui mừng: “Đằng sau còn có mấy đoạn phải cắt sao?”
“?”
Hạ Diên Điệp bị nhắc nhở thì cả người cứng đờ, ngay sau đó lập tức ôm trán tuyệt vọng. Cô co người lại gần ghế sô pha rồi vùi mặt vào đó, không giấu được đôi tai đang đỏ bừng.
“Đừng gọi tớ…” Hồ ly giơ móng: “Để tớ tự hồi sinh thêm lần nữa.”