Tạ Phi cầm lấy rượu mật nhưỡng bên cạnh uống cạn, lại đút vào trong miệng nàng, khoang miệng ngập tràn rượu trái cây mát ngọt, nàng cảm nhận sự mát lạnh từ môi đến dạ dày.
Rượu hoa quả tuy không dễ say nhưng uống quá nhiều có thể làm đầu óc lâng lâng, sau ba ly, đầu Cao Trĩ choáng váng, nàng tựa đầu vào tảng đá bên cạnh suối nước nóng, nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao.
Nàng quên đi nỗi sợ hãi và xấu hổ, chỉ cảm thấy mình như giọt nước trên bầu trời mênh mông, lơ lửng trong vũ trụ bao la.
Suối nước nóng vang lên tiếng bạch bạch bạch, Tạ Phi luật động bảy nông một sâu, mỗi lần thọc vào rút ra là làm tầng nước gợn sóng, hai chân Cao Trĩ vô lực quấn lấy eo hắn, ngoan ngoãn thuận theo những điều hắn muốn, cự vật nóng bỏng đâm sâu
vào cơ thể mang đến cho nàng khoái cảm tột độ, nhưng khi vật căn thoáng rời đi nàng lại như rơi vào sự trống rỗng vô tận.
Hn là nàng đã say, nếu không sao nàng có thể cảm nhận trận tình ái cưỡng đoạt này là tình đầu ý hợp giao hòa.
Hai mắt Cao Trĩ đê mê, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Tạ Phi, khẽ nỉ non yêu kiều trước động tác dồn dập của hắn, trên mặt là dung mạo thiếu nữ ngây thơ, hạ thân lại siết chặt lấy hắn, khiến dây thần kinh của Tạ Phi căng ra.
Khó có khi công chúa động tình như vậy, hắn không muốn bắn ra sớm quá.
Tạ Phi dừng động tác, nhưng Cao Trĩ đã hơi say, nàng bất mãn ôm mặt hắn,cả người vặn vẹo hai cái: "Sao ngươi lại dừng lại?"
Câu hỏi này phát ra từ đôi môi đỏ mọng của nàng, lại là thanh âm khiến hắn đến chết cũng không thể chống cự nỗi, Tạ Phi nhịn không được, nhanh chóng trừu động tiếp, cứ long dưới thân càng trướng lớn hơn, trong đầu ý niệm muốn bắn muốn nổ tung, hắn đã đổ mồ hôi như mưa hạ, cố gắng hết sức để kìm nén ý.
“Đừng kẹp ta." Hắn cảm nhận tiểu huyệt bên dưới đang chủ động kẹp chặt khiến hắn suýt nữa phải tước vũ khí đầu hàng, hắn đánh vào mông ngọc của nàng, cắn tai nàng trách cứ: “Kẹp chặt như vậy là muốn mưu sát vi phu sao?"
Cao Trĩ nghe bốn chữ "mưu sát vi phu" bị bật cười khanh khách, vận động kịch liệt làm ngực nàng phập phồng, ánh mắt đê mê say khướt rơi vào mặt Tạ Phi nhưng lại không có thần lắm: "Vậy ... Ngươi là phu quân của ta sao?"
Tạ Phi nặng nề đâm vào trong cô, giọng nói vốn đã thanh lãnh lại phủ thêm tầng tình dục càng thêm trầm khàn, lần sau hắn lại cắm sâu hơn lần trước, ngữ khí thô nặng: "Ta không phải phu quân nàng thì là ai? Nói đi, là ai?"
Nàng chỉ cười nhạt, mím môi không đáp lời.
Tạ Phi cố chấp muốn có đáp án cho bằng được, dù nàng say hắn vẫn không chịu bỏ qua: "Gia Nghi, ai là phu quân của nàng?"
“Ưm ... A." Nàng nhẹ nhàng ậm ừ hai tiếng
Đột nhiên dưới thân căng cứng, cuối cùng Tạ Phi cũng không còn kiềm chế được nữa, hắn bắn toàn bộ tinh dịch nóng bỏng đặc sệt vào bên trong cơ thể nàng, rót tràn tiểu huyệt sưng đỏ kìa.
"Thành Vân, Tạ ... Tạ Thành Vân." Cao Trĩ thỏa mãn ôm hắn, tựa mặt vào vai hắn, vừa rồi còn trả lời câu hỏi của hắn thì đột nhiên những giọt nước nóng bỏng rớt lên vai Tạ Phi.
“Nhưng hắn đã cự tuyệt phụ hoàng tứ hôn."
Trăng sáng tỏa sáng dịu dàng hóa thành tấm sa mỏng manh phủ trên lưng công chúa, nàng lặng lẽ nằm trên vai hắn, như một con bướm mỹ lệ đang tạm trú ở đây.
Con bướm trên vai cũng là công chúa nhỏ của hắn.
Tạ Phi đột nhiên hối hận về hành vi bướng bỉnh của mình năm đó, hắn vuốt mái tóc mềm mại của nàng, hôn lên má nàng.
Hôm nay khi nàng tế bái tiên đế tiên hậu, tuy nàng nhẹ giọng thì thầm nhưng hắn có thể nghe rõ được.
Hắn cũng đứng từ xa đáp lời nàng.
"Trĩ Nhi, nếu cảm thấy mệt thì hãy dựa vào ta đi."