[full_free]_kim nhật bất nghi

"Sao vậy? Không phải trước đây chỉ cần chạm vào là công chúa đã ướt đẫm sao? Hôm nay bị ta chọc thủng nên một giọt nước nàng cũng luyến tiếc không tiết ra sao?" 
 
Hắn cởi dây áo yếm trên cổ nàng, tùy ý kéo lớp che đậy cuối cùng của nàng xuống, "Nếu không tiết nước thì lát nữa chỉ làm nàng đau thôi."
 
Vừa dứt lời, hắn cởi dây đai của mình ra, trói chặt hai tay nàng lại.
 
“Tên điên này! Chó điên!" Công chúa không thể vùng khỏi sức của hắn nhưng nàng cũng không cam lòng bị hắn khống chế, sau khi tay bị trói, hai chân nàng cũng không nhượng bộ, ra sức đá hắn, muốn kháng cự đến cùng.
 
Tạ Phi nắm lấy chân ngọc của nàng, cự vật dưới thân hắn ngẩng đầu lên, kêu gào muốn báo thù rửa hận, hung hăng lăng ngược nàng một phen.
 
Mọi chuyện dường như lại quay về điểm xuất phát, ngay lúc Tạ Phi chuẩn bị tiến vào bên trong nàng, hắn chợt nhớ lại đêm ở Lộc Sơn đó, sau khi uống hết tách trà, hắn chỉ cảm thấy trán đổ mồ hôi, toàn thân nóng bừng không thể khống chế, nhiều năm oanh tạc trên triều chưa có ai dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy với hắn, vậy mà hắn lại rơi vào bẫy vì nhất thời mềm lòng ...

 
"Thành Vân ca ca, huynh bị sao vậy?" Lời nói quan tâm dịu dàng của công chúa lọt vào tai hắn như một loại tra tấn.
 
Hắn liều mạng muốn chạy trốn nhưng dưới chân như bị rót chì, tiên hoàng nằm ở đó, không biết đã ngủ hay vẫn thức, hắn cảm thấy thẹn, lại không kiềm được mà suy nghĩ, liệu đây có phải là thủ đoạn của y? Dâng nữ nhi của mình lên để bảo toàn vị trí đó?
 
Trong bóng đêm, công chúa cũng đã nhận ra hắn có gì đó không ổn, nàng run rẩy áp người mình lên vai hắn, trúc trắc gặm cm bờ môi hắn, giọng nói cũng run run, vừa hôn hắn vừa không ngừng lặp đi lặp lại: "Thành Vân ca ca, ta giúp huynh."
 
Đêm đó hắn mất đi lý trí, chà đạp thiếu nữ dưới thân hết lần này đến lần khác, dược vật làm đầu óc của hắn không còn tỉnh táo nữa, hắn không rảnh để quan tâm đây là lần đầu tiên của nàng không, chỉ biết không ngừng phóng thích dục vọng mà mình đã giam cầm bấy lâu nay.
 
Đêm đó nàng và hắn trầm luân trong bể tình, cả hai đều không thầy dạy cũng hiểu, tìm được dục niệm thầm kín của đối phương.
 
"Thành Vân ca ca, ta thật sự thích huynh."
 
Nàng cứ lặp đi lặp lại như vậy, mặc dù đau đớn nhưng nàng vẫn ôm mặt hắn, nhìn vào mắt hắn và nói những lời đường mật, hắn mất lý trí điên cuồng hôn môi nàng, muốn dung nhập nàng vào cơ thể của hắn.
 
Vậy mà sáng hôm sau, lúc hắn tỉnh dậy, nàng đã quay lưng về phía hắn, trên người đầy đầy vết xanh tím và dấu hôn mà hắn lưu lại, Tạ Phi ảo não nhắm hai mắt, hắn muốn nói chuyện với nàng nhưng không biết mở lời làm sao.
 
Nói là mình sẽ phụ trách, sẽ cưới nàng? Hay là nói nàng đừng sợ, hắn thật sự không biết phải mở miệng thế nào.
 

Dường như công chúa đã nhận ra hắn đã tỉnh, người nàng quấn chặt góc chăn, giọng nói khàn khàn vô tình: "Giúp ta cứu Trình nhi, chuyện hôm qua chúng ta coi như một giấc mộng đi."
 
Một khắc đó, lòng tự tôn và kiêu ngạo của hắn bị vỡ tan thành từng mảnh, bị nàng giẫm dưới chân chà đạp như hôm nay, tựa như khoảnh khắc này.
 
Nàng chưa từng là người bị hại, nàng luôn là kẻ chủ mưu, đột nhiên Tạ Phi không còn hứng thú gì nữa, chỉ cảm thấy hốc mắt mình hơi ươn ướt.
 
Công chúa bị hắn đè dưới thân, toàn bộ xiêm y đều bị lột sạch, nhưng hắn chỉ cảm thấy mình mời là người trần trụi bị người nhục nhã.
 
"Trĩ nhi -" Hắn nghẹn ngào gọi tên nàng, "Nàng có bao giờ thật lòng yêu ta chưa?"
 
Lần đầu tiên trong cuộc đời hỏi ra câu như vậy, Tạ Phi cảm thấy mình thật bi ai và bất lực, thật giống như con chó chờ đợi nàng rủ lòng thương, hắn không thể khống chế được bản thân, hèn mọn cầu xin nàng liếc mắt nhìn mình thêm một lần.
 
Công chúa bị hắn lay động mở mắt ra, trong nháy mắt những giọt lệ tuôn ra như vỡ đê: "Không có, chưa từng."

 
Tạ Phi cảm giác như thế giới đang quay cuồng, những lời này bóp nghẹt cổ họng hắn khiến hắn nghẹt thở.
 
“Không thể nào!" 
 
Hắn không dám tin, giọng nói hơi run run.
 
Công chúa im lặng không nhìn hắn nữa, cũng không đáp lại bất kỳ điều gì, an tĩnh như thể đã chết.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận