[full_free]_kim nhật bất nghi

Công chúa bị cảm giác đau và trống rỗng quấn lấy, cả người vặn vẹo, đôi môi bị hắn đùa bỡn đỏ bừng lên, môi khẽ hé để hít thở không khí, giọng của nàng đã bị khàn khàn, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
 
“Trĩ nhi, nàng có yêu ta không?" 
 
Hắn ôm nàng từ phía sau, tưởng tượng nàng đỏ mặt ngượng ngùng liền cảm thấy ngọt ngào, nhưng khi nàng vừa định nói thì hắn đã bịt chặt miệng nàng lại.
 
"Xuỵt, đừng nói."
 
Hắn không muốn nghe những lời xát muối trái tim khiến mình không vui, như thể chỉ cần bịt miệng nàng cũng có thể bịt kín trái tim nàng.
 
Một tay quấy loạn miệng nàng, một tay cầm ngọc khí không ngừng thọc vào rút ra nơi u cốc mềm mại, nghe công chúa khẽ rên yêu kiều, Tạ Phi cảm thấy bệnh điên của mình lại tái phát.
 

Hắn phải làm gì mới có thể chiếm hữu nàng hoàn toàn? Từ thể xác đến linh hồn của nàng?
 
Cắm vào đủ sâu là được phải không?
 
Hắn rút thanh ngọc ra, tinh dịch sền sệt trộn lẫn với mật dịch của nàng chảy xuôi theo miệng tiểu huyệt đóng mở trào ra ngoài, làm xiêm y dưới thân nàng ướt nhẹp, Tạ Phi tiện tay lấy tấm áo lau rồi ném xuống giường.
 
Nâng mệnh căn đã căng trướng giã mạnh vào trong, chôn vùi nguyên căn của mình trong cơ thể nàng.
 
Hôm nay hắn không còn dịu dàng nữa, lần nào cũng giã vào nơi sâu nhất bên trong nàng, khi chọc đến phần thịt cứng, dường như trong đó lại có lực hút càng lớn, thôi thúc hắn tiếp tục tiến về phía trước.
 
"A ... Đau ... "
 
Hắn nhắm mắt làm ngơ trước giọng nói yếu ớt xin tha của công chúa, quay đầu ôm lấy cổ nàng, bàn tay dính đầy ái dịch của hắn vuốt ve mặt nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai nàng, sau đó hắn dán lên môi nàng, liếm láp đôi môi đỏ mọng mềm mại, xâm nhập vào trong khoang miệng thơm tho, đầu lưỡi rượt đuổi bắt lấy lưỡi nàng bắt đầu nụ hôn sâu nồng cháy, hắn không kiềm chế được nữa, cong eo dùng sức công thành đoạt đất tiến công vào trong cơ thể nàng.
 
Mỗi cú giã vào đều chạm đến nơi sâu nhất của kiều huyệt, lần nào cũng chạm đến tận cổ tử cung.
 
Công chúa bị hắn đè dưới thân rong ruổi cả buổi chiều, sau khi hắn bắn ra thì lấy một thanh ngọc cứng chặn ở u cốc của nàng, tiểu huyệt bị chà đạp sưng đỏ đáng thương, cửa động còn dính đầy bọt dịch trong suốt như những giọt lệ rơi trong thầm lặng, nhưng nước mắt đó không thể ngăn bước hắn làm nàng, nhục hành điên cuồng thọc vào rút ra ngày càng bành trướng, tốc độ luật động càng lúc càng nhanh, hắn giã một phát vào nơi sâu mềm mại nhất của nàng, cảm giác tê dại và đau đớn truyền đến một tấc thịt trên người công chúa.
 
Trước va chạm mạnh bạo như vũ bão làm nàng không kiềm chế được nữa, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
 

Hôm nay hắn đã làm nàng bao nhiêu lần rồi? Công chúa không nhớ rõ nữa, tiểu huyệt mỏng manh cam chịu hoan ái trong thời gian dài đã đỏ bừng ướt đẫm, mỗi lần hắn rút côn thịt ra lại kéo nhuy hoa đỏ lộ trong không khí lạnh lẽo, nhục hành lại cọ vào làm cánh hoa run run.
 
Hạt ngọc giấu ở trong cánh hoa đang nở rộ, thẹn thùng đỏ mặt như đang chờ người đến hái, cọ xát liên tục làm nó sưng đỏ lên, được bao bọc bởi mấy tầng mị thịt, dính đầy ái dịch ướt át, càng làm người ta muốn yêu thương.
 
Quá sâu, nàng cảm giác như thể bị hắn đâm xuyên qua.
 
Giọt lệ của công chúa làm ướt lớp vải che đôi mắt phượng, lạnh băng dính nhớp dán vào mắt nàng, tư thế cắm vào từ phía sau làm cả người nàng bị Tạ Phi khống chế chặt chẽ, hắn liên tục giã vào như đang đóng cọc, dường như có làm thế nào cũng không biết mệt mỏi, côn thịt kia vẫn chưa biết thỏa mãn, vận hết sức mình khám phá mọi tấc thịt của nàng.
 
Cặp mông ngọc trắng muột liên tục cọ vào bụng dưới của hắn, Tạ Phi đã nhét nguyên long căn vào bên trong cơ thể công chúa, hắn ác liệt nghĩ cắm cho tiểu huyệt của nàng rộng ra một xíu, tốt nhất là có thể nhét cả hai quả trứng vào bên trong, được hơi ấm của nàng bao bọc.
 
Công chúa bất lực kẹp chặt hai chân, nàng không biết Tạ Phi tức giận lên sẽ đáng sợ như vậy, nàng cũng không biết mình sẽ bị hắn cầm tù trên giường trong bao lâu.
 
Để hắn bắn ra sớm chắc là sẽ bớt thống khổ hơn.
 

Suy nghĩ này không ngừng quay cuồng trong đầu nàng, công chúa thử thả lỏng cơ thể, cổ họng tự nhiên phát ra một tiếng nỉ non yêu kiều, nàng bắt đầu thở dốc, tiểu huyệt dưới thân siết chặt lại.
 
Kẹp chặt hắn, hút lấy hắn, để hắn mau bắn ra.
 
Tạ Phi liên tiếp thọc vào rút ra mấy trăm lượt, đang liệt lực kìm nén ý muốn bắn ra, bỗng nhiên bị công chúa cố ý kẹp chặt, trong tiểu huyệt như mọc ra một cái miệng khác, hút thật chặt, không cho hắn bứt ra.
 
Mỗi bước động của hắn càng thêm gian nan.
 
Hút chặt không rút ra được, cắm sâu lại như muốn tước vũ khí.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận