[full_free]_kim nhật bất nghi

Hôm nay là ba mươi tháng chạp, Đại Minh giăng đèn kết hoa chào đón giao thừa.
 
Bệ hạ thiết yến hội trong cung theo lệ cũ, tất cả trọng thần trong triều đều mang theo gia quyến tham dự cung yến, những năm trước gia chủ bốn họ rất ít khi cùng xuất hiện, thông thường mấy gia tộc sẽ cử tiểu bối dự yến, tuy nhiên năm nay lại hơi khác một chút.
 
Năm nay Tạ Phi đã nhận lời tham dự từ sớm, mặc dù hắn cũng xem như tiểu bối Tạ gia nhưng dù sao cũng là đích tử Tạ gia, xem như cho hoàng thất mười phần mặt mũi. Hắn chưa thành gia nên sẽ dự một mình, bệ hạ sắp thành hôn với đích nữ Chu gia nên Chu lão gia cũng tỏ vẻ sẽ đích thân đến.
 
Hoàn Thừa mưu nghịch cũng là lúc Hoàn thị rút khỏi sân khấu chính trị Đại Kỳ, nhờ đó Lâm gia thăng hạng, bước một chân vào hàng nhất tộc thế gia, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, họ đã cử đích trưởng tử và đích trưởng nữ cùng đến góp vui xem náo nhiệt.
 
Nghe nói hôm qua sau khi hồi cung Gia Nghi công chúa cản thấy không khoẻ, buổi chiều Tạ Phi đã đến Trường Nhạc Cung thăm nàng, thấy nàng không có vấn đề lớn nên Tạ Phi cũng thoáng yên tâm.
 
Hắn dịu dàng dặn dò: "Nếu bệ hạ hỏi thì công chúa chủ cần nói mấy ngày nay đã ở cùng thần là được."

 
Cao Trĩ mím môi, không tỏ thái độ gì.
 
Tạ Phi tưởng nàng xấu hổ nên không mở miệng, khẽ cười xoa đầu nàng: "Nha đầu ngốc, sớm muộn gì bệ hạ cũng cần biết, nàng đừng sợ."
 
Hắn lại cân nhắc một chút rồi nói: "Trước đây ta đã nói với nàng rồi, đừng coi bệ hạ là tiểu hài tử, có lẽ y đã sớm biết rồi, chỉ giả vờ hồ đồ trước mặt nàng thôi."
 
"Không thể nào. Nếu đệ ấy đã sớm biết thì chắc chắn sẽ đến hỏi ta." Cao Trĩ không tin, trong lòng nàng, Cao Trừng vẫn luôn là đệ đệ nghịch ngợm nhưng ngoan ngoãn thiện lương, nàng đã quên y đã làm hoàng đế được hai năm, sang năm đã tự mình chấp chính.
 
Tạ Phi bất đắc dĩ lắc đầu, không đành lòng vạch trần: "Ừ, có lẽ ta lo lắng quá, về chuyện này nàng chỉ cần nói rõ ràng tránh để y đoán tới đoán tui."
 
Cao Trĩ cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó, nàng hơi lo lắng nắm chặt tay áo hắn: "Huynh tính khi nào nói, rồi nói như thế nào?"
 
“Đêm nay là thời điểm thích hợp." Hắn ôm công chúa vào lòng, ánh mắt nghiêm túc: "Tất nhiên ta sẽ nói với bệ hạ mình ngưỡng mộ Gia Nghi công chúa đã lâu, hy vọng được bệ hạ thành toàn."
 
Hai lần trước hắn cự hôn đã làm Cao Trừng thầm bất mãn, giờ lại đề cập đến chuyện này chỉ sợ càng làm Cao Trừng không vui.
 
Cao Trĩ một bụng tâm sự, nàng không nói một lời, cứ để hắn ôm chặt trong lòng, chợt vô tình thấy ngọc bội hắn đang đeo bên hông, là nửa tín vật điều động quân đội.

 
Có một lý do không tên thôi thúc xúi giục nàng, nàng ngẩng đầu hôn lên chủ động hôn lên môi hắn.
 
Tạ Phi thoáng ngạc nhiên, sau đó bắt đầu hưởng thụ sự chủ động của công chúa, đôi môi đỏ mọng của nàng kề sát lên môi hắn, đầu tiên cẩn thận cọ xát, rồi liếm láp mút vào từng chút, nàng bắt chước dáng vẻ trước đây của hắn, nhẹ nhàng thâm nhập, khiêu khích trêu chọc môi lưỡi hắn xong lại hôn lên chóp mũi và má hắn, di chuyển chậm rãi thong thả không theo quy luật nào, như những giọt mưa tuỳ ý đậu lên mặt, môi hấn.
 
Bàn tay của hắn luồn vào cổ áo mở rộng của công chúa, dễ dàng chạm đến ngực nàng, xúc cảm bộ ngực đầy đặn trong tay mang lại làm Tạ Phi nuốt nước bọt.
 
Nụ hôn của công chúa từ môi dần đi xuống, nàng hôn lên cổ hắn, từ góc độ này có thể thấy hầu kết đang lăn lên trượt xuống của hắn như đang cố gắng đè nén thứ gì đó, nàng không chút do dự hé miệng vươn lưỡi liếm nhẹ quả táo đó, ngay khoảnh khắc lưỡi công chúa chạm vào, cuối cùng Tạ Phi cũng không nhẫn nhịn được nữa, hắn nắm lấy tay công chúa, đè nàng dưới thân mình.
 
Giọng nói của hắn mang theo sự nguy hiểm chưa từng có, nhưng những gì hắn nói lại khiến công chúa không ngờ đến: “Hôm nay tạm tha cho nàng, nếu lần sau còn như vậy, nàng có tin ta sẽ nàng vào bụng không."
 
Môi công chúa nhếch lên: "Cũng đã thêm một tuổi rồi mà Tạ tể tướng vẫn chưa học được cách thu liễm."

 
Tạ Phi cũng cười rộ, nhéo má nàng: "Đúng là không biết lớn nhỏ, nếu xét về tuổi tác thì ta hắn là trưởng bối của nàng."
 
“Hôm nay trưởng bối phải lì xì phong bao mừng tuổi đó."Tay công chúa đặt lên eo hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào nơi nào đó dưới thân hắn rồi đột nhiên di chuyển đến món phụ kiện bên hông: "Hôm nay ta giữ nó đón giao thừa, mai sẽ trả cho huynh."
 
Tạ Phi tháo ngọc bội ra đưa cho nàng, lại hôn lên mặt nàng: "Không trả cũng không sao."
 
Cao Trĩ nắm chặt ngọc bội, ngây người ra, không biết nên nói gì cho đặng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận