[full_free]_kim nhật bất nghi

Cung yến diễn ra một chặp, Cao Trĩ bồn chồn không yên, rõ ràng Tạ Phi nói sẽ tới sau bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?
 
Sau khi biểu diễn ca vũ xong, Bùi Lan mặc thanh trường bào từ ngoài điện bước vào: "Bệ hạ thứ lỗi, thần đến hơi muộn."
 
Khuôn mặt tuấn mỹ hơi xanh xao, tái nhợt.
 
Giọng nói của Cao Trừng từ xa truyền đến: "Không sao, Bùi đại nhân khi không đột nhiên bị oan uổng, đến muộn một chút cũng không sao. Đúng rồi, lúc nãy Tạ tể tướng cũng ở đây, sao lại không thấy đâu nữa?"
 
Đám quần thần bên dưới nhìn xung quanh, nhận ra đúng là không thấy Tạ Phi đâu.
 
Bùi Lan tiến lại gần, khi đi ngang qua Cao Trĩ, y khẽ cau mày, hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục gian nan bước về phía trước đến bên cạnh Cao Trừng.
 
“Trẫm vốn định gặp ngươi và Tạ tể tướng hỏi chuyện một phen," Cao Trừng nhìn chung quanh, “Hôm nay chư vị thế gia đều có mặt, Bùi Lan, ngươi nói đi."
 
Bùi Lan do dự trong chớp mắt, Cao Trĩ cảm nhận rõ ánh mắt của hắn nhìn về phía chính mình

 
Chắc chắn chuyện này liên quan đến mình, nàng chợt đứng dậy: "Bệ hạ, hôm nay là giao thừa, khoảnh khắc toàn gia đoàn viên, có chuyện gì không bằng chờ đến mồng một thượng triều rồi bàn sau."
 
Tay Cao Trừng siết chặt chén rượu, không ngờ vào lúc này Cao Trĩ lại cản trở.
 
"Bệ hạ, hôm nay có màn bắn pháo hoa, cũng sắp bắt đầu rồi, hay là chúng ta dời ra ngoài điện để thưởng thức màn biểu diễn trước nhé?" Cao Trĩ cũng không nhượng bộ, ánh mắt kiên quyết nhìn Cao Trừng.
 
Cao Trừng đặt chén rượu xuống, gượng cười: "Làm phiền hoàng tỷ lo lắng, nếu đã vậy thì chúng ta đi xem biểu diễn đi."
 
Khi mọi người ra ngoài điện, bầu trời đêm yên tĩnh vang lên tiếng pháo đốt, trong nháy mắt ánh sáng rực rỡ lung linh, pháo hoa nở
rộ trên không trung, Cao Trĩ đứng cạnh Cao Trừng, đè giọng hỏi: “Bệ hạ, Tạ Phi đâu rồi?"
 
Cao Trừng cười khanh khách: "Trẫm cũng muốn tìm hắn, hỏi hắn sao lại ném Bùi đại nhân vào đại lao Hình Bộ."
 
Hắn nhìn Cao Trĩ, thừa dịp pháo hoa lớn nhất được bắn lên, ghé vào tai nàng: "Dụ dỗ, giam lỏng công chúa không phải là tội của hắn sao?" 
 
Cao Trĩ đang nắm ngọc bội trên hông, do dự có nên đưa cho Cao Trừng không.
 
Vốn dĩ nàng định đưa khối ngọc bội này cho y, nhưng không biết vì sao mà lại dừng động tác.
 
Nàng cảm thấy hôm nay Cao Trừng khác với mọi ngày.
 
Có lẽ đệ đệ đã sớm trưởng thành có suy nghĩ riêng của mình, chỉ là nàng chưa nhận ra điều đó.
 
Sau màn biểu diễn kinh diễm kết thúc, quần thần bái lui, trong điện chỉ còn lại ba người Cao Trừng, Cao Trĩ và Bùi Lan.
 

Cao Trừng khôi phục biểu cảm lãnh đạm, nói với Cao Trĩ: "Sao hôm nay hoàng tỷ lại che chở cho Tạ tể tướng?"
 
"Ta không che chở hắn." Cao Trĩ giải thích, "Vốn hôm nay là cung yên, nhiều thế gia trưởng bối ở đây như vậy, bệ hạ muốn làm gì?"
 
Nàng nhìn Bùi Lan, lại hỏi: "Chuyện Giang Thành hắn là Bùi đại nhân đã kể rõ với bệ hạ rồi?"
 
Bùi Lan gật đầu: "Thưa vâng, công chúa, thần đã báo toàn bộ chuyện Triệu Tuỳ Chi với bệ hạ."
 
Nghe tin Tạ Phi chiêu mộ mấy ngàn lưu dân quân giấu diếm ở Giang Thành, thần sắc Cao Trừng trở nên lạnh lùng: "Không ngờ Tạ Phi cũng dám tư mộ quân đội, hay là hắn muốn bắt chước nghịch tặc Hoàn Thừa kia? Việc này những người khác trong Tạ gia liên quan như thế nào, Bùi Lan ngươi phải điều tra rõ, biết chưa?"
 
Bùi Lan gật đầu.
 
Cao Trừng phất tay với hắn: "Được rồi, ngươi lui đi."
 
Trong điện lạnh lẽo chỉ còn lại hai tỷ đệ Cao Trĩ và Cao Trừng, không khí đóng băng.
 
Cao Trừng bước từ trên cao xuống, chậm rãi đi về phía Cao Trĩ, ngữ khí hơi bi thương: "Hoàng tỷ, tỷ đã nói thế gian này chỉ có trẫm cùng tỷ là huyết mạch tương liên, sao tỷ lại thay đổi?"
 
"Ta không có." Nàng nhìn vào mắt y, trong lòng càng thêm xác định vừa rồi nhất định Tạ Phi đã nói gì đó với Cao Trừng.

 
"Không -- tỷ có!" Cao Trừng hơi kích động lắc bả vai nàng, "Tỷ tỷ, tỷ mềm lòng."
 
"Ta không có." Lần này ngữ khí không còn kiên định như trước.
 
Cao Trừng hít một hơi sâu: "Tỷ tỷ, năm sau trẫm sẽ tự mình chấp chính, trẫm muốn lấy lại toàn bộ quyền lực thuộc về chúng ta."
 
Cao Trĩ có thể hiểu được tâm tình của Cao Trừng, nhưng lại cảm thấy y đang nóng vội nên khuyên giải: "Sao tỷ tỷ lại không rõ, sang năm sau khi đệ thành hôn với cô nương Chu gia thì Chu gia tự nhiên sẽ hướng về đệ hơn, bệ hạ, có một số việc không gấp được."
 
Cao Trừng bỗng cười: "Tạ gia chỉ có một nhi tử Tạ Phi này, trẫm đã hứa hẹn với Lâm gia, nếu Tạ Phi mưu nghịch thì sẽ thu hồi toàn bộ nội binh của hắn, giao một nửa lại cho Lâm gia phụ trách."
 
"Trừng nhi -- " Cao Trĩ đau lòng lắc đầu, từ sau khi y đăng cơ đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, "Đệ thật sự quá hồ đồ."
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận