[full_free]_kim nhật bất nghi

Nàng phục hồi tâm trạng: "Hiện giờ thế vạc tam gia đang cân bằng, đệ sốt ruột lật đổ sự cân bằng này sẽ phát sinh hỗn loạn, sao đệ biết Tạ gia sẽ không phản kích, cũng là sao để xác nhận Lâm gia sẽ không đưa một Lâm tể tướng vào triều khuynh đảo triều chính?"
 
"Huống hồ ở phương Bắc Hoàn Thừa vẫn đang hổ rình mồi, nếu lúc này hắn lợi dụng hỗn loạn để tấn công thì làm sao đệ ứng phó?"
 
Cao Trừng cau mày, biểu cảm gian nan nhìn Cao Trĩ: "Hoàng tỷ, ngày nào cũng có người khuyên trẫm giao tỷ cho Hoàn Thừa, nhưng tỷ là tỷ tỷ ruột của trẫm, trẫm vẫn luôn quan tâm đến cảm thụ của tỷ, hôm nay gọi Bùi Lan tới là cho các ngươi một cơ hội, nếu tỷ nguyện ý ...
 
Mặc hắn nói gì Cao Trĩ vẫn không trả lời, Cao Trừng cũng nóng nảy: "Đại Kỳ nhiều nam nhi tốt như vậy, sao hoàng tỷ cứ một hai phải chọn kẻ đó?"
 
Cao Trĩ hất tay hắn ra: "Bệ hạ, thần hơi mệt, chuyện hôm nay cứ để vậy trước đi."
 
Bước ra khỏi điện, Cao Trĩ nhận ra Bùi Lan vẫn đứng bên ngoài chờ nàng.
 

"Công chúa -- " Dưới ánh trăng, y tiến lại gần nàng.
 
"Ngươi có biết Tạ tể tướng hiện tại ở đâu không?" Nàng suy nghĩ một chút rồi nhận ra mình chỉ muốn hỏi chuyện này.
 
Bùi Lan lắc đầu: "Cái này thần xác thật không biết, trong yến hội hôm nay, bệ hạ vốn định để thần công khai chuyện đã hẹn gặp công chúa ở Giang Thành ... Lén gặp là một chuyện, bệ hạ còn muốn thần nói công chúa bị Tạ tể tướng bắt đi."
 
"Có thể đoán được." Cao Trĩ gật đầu, "Nói vậy bệ hạ cũng đã phái ngươi liên lạc Triệu Tuỳ Chi, muốn khống chế lưu dân quân ở Giang Thành?"
 
"Không sai." Bùi Lan đáp, "Nhưng kỷ luật trong quân nghiêm ngặt, tuy Triệu Tuỳ Chi là tướng lãnh nhưng nếu không lấy được một nửa hổ phù của Tạ Phi thì vẫn không có cách nào điều động được quân đội, bệ hạ muốn lấy bằng được miếng hổ phù đó
nhưng Tạ tể tướng dễ gì giao cho y."
 
Cao Trĩ vội gọi cung nữ đằng sau: "Phái người đến Tạ gia xem Tạ tể tướng có ở phủ hay không?"
 
Ngay cả Tạ Phi cũng không biết phía sau Vĩnh Nhạc Cung lại có một mật thất bí mật, dây xích và dụng cụ tra tấn bên trong đều mới tinh, nhìn tình trạng gạch ngói trong phòng này không vượt quá một năm, không ngờ Cao Trừng lại chuẩn bị từ sớm như vậy
 
Chỉ là không biết gian mật thất này là được chuẩn bị cho hắn ngay từ đầu hay hắn là người may mắn bị nhốt trong này đầu tiên.
 
“Bệ hạ nói, nếu Tạ tể tướng chịu giao ra nửa tấm hổ phù thì có thể tránh được nỗi đau xác thịt." Dù bị giam chặt vào khung gỗ nhưng vị chưởng lệnh vẫn nơm nớp lo sợ, không tự tin khi đối mặt với Tạ Phi, giọng nói hơ run run: "Tạ tể tướng, ngài có một khắc cuối cùng để suy xét, nếu không nộp ra thì sẽ bị hành hình."
 
Tạ Phi cười lạnh: "Chỉ sợ sau khi ta đưa hổ phù ra thì ngay lập tức sẽ bỏ mạng, nếu ta không nói thì bệ hạ chỉ có thể đổi biện pháp tra tấn nhưng sẽ không lấy mạng ta."

 
Vị quan kia không ngờ Tạ Phi lại trực tiếp tiết vạch trần mục đích của họ, nhưng miệng vẫn quát lớn: "Lời bệ hạ nói mà ngươi cũng dám nghi ngờ? Ngươi đã tự ý chiêu mộ phiến quân, vốn nên lăng trì xử tử."
 
Tạ Phi không muốn tốn nước bọt với người nọ, nhắm mắt lại: "Đừng nói một khắc, có là trăm năm thì ta cũng không nói."
 
Tiểu chưởng lệnh nghiến răng, cầm roi quất vào ngực Tạ Phi, hắn vốn làm việc trong đại lao Hình Bộ, lực tay không nhẹ, sau khi đánh ba roi, xiêm y trước ngực Tạ Phi đã rách nát, trên người lưu lại vết máu sâu.
 
Sau khi bị tra tấn, Tạ Phi trước sau cắn chặt răng, không phát ra một âm thanh nào.
 
Bệ hạ chỉ thị là phải bằng mọi giá bắt hắn phải nói, chỉ cần lưu lại mạng của hắn, áp dụng hình phạt gì cũng được.
 
Thấy hắn quật cường như vậy, người nọ sợ không trình được kết quả như mong đợi, chần chừ một lát rồi ngâm cây roi vào xô nước muối gần đó, lắc vài cái rồi quất mạnh lên người Tạ Phi.
 
Tạ Phi bị đuôi roi quét qua má, trên khuôn mặt mỹ ngọc hiện lên vết máu rõ ràng, vết thương do bị dính nước muối làm cơn đau đớn càng dữ dội cay độc, dù cho không bị quất roi nữa nhưng miệng vết thương vẫn nóng rát, loại đau đớn này tựa như bị
ngàn con kiến cắn.

 
Tạ Phi vẫn không nói một lời.
 
Cũng không biết bị quất roi bao lâu, kẻ thi hình cảm thấy hơi lực bất tòng tâm, ngồi xổm bên cạnh thở hổn hển.
 
Toàn thân Tạ Phi đẫm máu và mồ hôi, bờ môi tái nhợt, nếu là người bình thường khi bị quất hai mươi roi đầu tiên đã sớm cầu xin tha, hắn lại cần răng chịu đựng. 
 
Tầm nhìn trước mắt ngày càng mơ hồ, vào khoảnh khắc hôn mê, dường như hắn đã quay về đêm ở Lộc Sơn vào hai năm trước.

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận