[full_free]_kim nhật bất nghi

Tạ Phi lắc đầu, ý từ chối rất rõ ràng, phụ thân đã không muốn thì y cũng không cần phải lội nước đục này: "Không cần."
 
Nói xong, y đứng dậy chuẩn bị rời đi, giọng nói công chúa hơi nghẹn ngào, đột nhiên gọi y: "Thành Vân ca ca ... "
 
Y dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng.
 
"Sau hôm nay chắc ta không còn cơ hội gọi huynh như vậy nữa." Nàng lau giọt lệ nơi khoé mắt: "Quân vương chết vì xã tắc, tuy Gia Nghi không phải quân vương nhưng cũng hiểu rõ nếu Hoàn Thừa đoạt nước thì bản thân tuyệt không sống tạm."
 
Gia Nghi công chúa đẹp nhất Đại Kỳ, giây phút này dưới ánh nền làm nổi bật dung nhan mỹ nhân rơi lệ như hoa lê trong mưa, khiến ai nhìn cũng sẽ đau lòng.
 
Tạ Phi nhận chén trà trong tay nàng, uống một hơi cạn đáy: "Công chúa không cần ưu tư quá độ, kẻ hèn Hoàn Thừa không đáng để sợ hãi."
 
Nàng bước từng bước đến gần y, đầu ngón tay run run: "Ta có một thỉnh cầu quá đáng, Thành Vân ca ca, trước lúc rời đi ta có thể ôm huynh xem như lời tiễn biệt được không?"

 
"Công chúa, người đi xa rồi." Tạ Phi cau mày, y không muốn tiếp nhận cái ôm sinh tử này, nhưng không biết vì sao khi nàng tới gần thì hô hấp của càng nặng nề, trên trán đổ mồ hôi, cơ thể cũng nóng lên không kiểm soát.
 
Trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của nàng, một lát sau Tạ Phi đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra, y phẫn nộ, rốt cuộc là ai đã dạy nàng thủ đoạn hạ thuốc thấp kém như vậy!
 
Người y ngày càng nặng nề, loạng choạng ngã xuống ghế, Tạ Phi nắm chặt nắm tay thành quyền, cố gắng gọi lại lý trí, giữ cho mình thanh tỉnh, nhưng công chúa lại mang vẻ mặt khẩn trương đến gần hắn, không ngừng quan tâm: "Thành Vân ca ca, huynh làm sao vậy?"
 
Bên tai là lời quan tâm chân thành của công chúa, y lắc đầu, quay sang nhìn bệ hạ đang hôn mê, Tạ Phi nghi hoặc, rốt cuộc công chúa là kẻ chủ mưu hay cũng là nạn nhân như hắn?
 
Ham muốn dâng trào trong cơ thể y, y không khống chế được kéo công chúa trước mắt ngồi lên đùi mình.
 
Trong người nóng như lửa đốt khiến hắn không nói nên lời, một tay Tạ Phi ôm công chúa, tay kia không tự chủ cởi váy áo của nàng.

 
"Công chúa, đi nhanh đi." Y kiệt lực nói ra những lời này.
 
“Trà này có vấn đề." Giọng hắn vì khắc chế mà trở nên khàn khàn.
 
Công chúa lộ ra biểu cảm kinh ngạc, thủ pháp của nàng vụng về như vậy mà không ngờ Tạ Phi vẫn lựa chọn tin tưởng nàng, trong lòng hơi run, nàng đặt tay lên vai y, thử thăm dò tìm kiếm bờ môi
 
Nàng chưa bao giờ gần gũi với nam tử nào như vậy, nhưng dựa vào bản năng, nàng vòng tay ôm lấy cổ y, liên tục hôn lên mặt y, cuối cùng dưới tác dụng của thuốc và sự chủ động của công chúa đã lấn át tia lý trí cuối cùng của y, Tạ Phi nhéo eo nàng, bắt đầu hôn đáp lại.
 
"Thành Vân ca ca, để ta giúp huynh."
 
Công chúa thẹn thùng đỏ mặt, thổi tắt nến, đặt tay lên ngực y, nhẹ nhàng đáp: "Không, ta sẽ không đi, huynh bằng lòng ôm ta như thế này thật giống như một giấc mộng."
 
Hắn càng thêm bối rối, là nàng tâm cơ quá sâu hay là không rành thế sự? Chẳng lẽ nàng không nhìn ra mình sắp "ăn” nàng sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận