[full_free]_kim nhật bất nghi

Tay nàng khựng lại rồi tiếp tục lau vết máu trên người y, sau đó lặng lẽ rắc thuốc bột lên, tên tiểu quan giám thị bị phái đi nấu thuốc, Cao Trĩ nhẹ nhàng nắm tay y: "Ta biết chàng trách ta, nhưng nếu không giao ngọc bội ra thì bệ hạ sẽ không cho ta gặp chàng.
 
Nhìn mắt nàng đỏ hoe Tạ Phi gần như mềm lòng, tình ý đó không giống như giả.
 
Nhưng trong đầu y nổ vang, nhớ lại y bị vẻ ngoài ngây thơ của nàng lừa gạt hết lần này đến lần khác, tách trà nàng đưa đêm ở Lộc Sơn, hư tình giả ý lừa y đi Nghi Thành thật ra là đi Giang Thành lén gặp Bùi Lan, hai người vừa nói vừa cười chia nhau miếng bánh, gần đây thì sao, chính là đêm giao thừa, nàng cố ý gần gũi thân mật chỉ để lừa lấy ngọc bội, à, sao mà quên được, vừa mới nãy khi nàng và Cao Trừng bước vào căn phòng này với tư thái của kẻ thắng cuộc.
 
Trong đầu hắn lại như xuất hiện ảo giác, Gia Nghi công chúa và tiểu hoàng đế cao ngạo bước vào gian phòng này, y vẫn còn đang lo lắng mấy ngày nay nàng ra sao, còn chưa kịp mở miệng thì công chúa đưa ngọc bội cho hoàng đế, nhìn y cười trào phúng: "Ngươi nghĩ vì sao bổn cung lại lá mặt lá trái với ngươi? Giờ thân ngươi đã bị giam cầm trong ngục tối, xem ngươi thoát ra như thế nào?"
 
Ánh mắt nàng lạnh băng tựa đao, xẻo từng tấc thịt y còn đau đớn hơn roi quất.
 
“Giờ ngươi đã biết cảm giác ngươi là cá thịt, ta là dao thớt là tư vị gì chưa?"
 
Y liều mạng lắc đầu, không, đây là ảo giác, không phải là sự thật.

 
Xích sắt trói y phát ra tiếng vang lớn, Tạ Phi giãy giụa muốn đứng dậy bắt lấy nàng, Cao Trĩ bị hành động của y doạ sợ tới mức không dám nhúc nhích, trùng hợp lúc này tên kia đã quay lại, hắn vội đặt chén thuốc xuống, cầm roi lên muốn đánh y.
 
"Ngươi làm gì vậy?" Cao Trĩ giơ tay ngăn lại.
 
Tiểu quan giải thích: "Công chúa, y thường xuyên nổi điên như vậy, lúc đầu bệ hạ cũng tưởng y giả vờ nhưng hình như không phải, chỉ có cách đánh y bất tỉnh mới có thể ngăn được."
 
"Làm càn, người của bổn cung ngươi cũng dám động? Cút đi." Cao Trĩ lạnh giọng khiển trách.
 
Tên đó vội vâng vâng dạ dạ đặt roi xuống rồi lui ra ngoài.
 
Tạ Phi vẫn đang vùng vẫy kéo mạnh sợi xích, tay y vốn đa không còn sức lực lại bị gai trên sợi xích đâm vào làm nàng càng nhìn càng đau lòng.
 

Nàng không sợ dáng vẻ này của y, ngôi bên cạnh y, sợ đụng vào miệng vết thương nên nhẹ nhàng ôm Tạ Phi.
 
Tạ Phi lại không vui mừng, cắn mạnh lên cổ nàng không chịu buông, chiếc cổ trắng như tuyết của công chúa lưu lại dấu răng và vết máu, đau đớn làm nàng khẽ nhíu mày nhưng vẫn dịu dàng vỗ vai y: "Thành Vân ca ca, là ta, đừng sợ."
 
Câu nói "đừng sợ" của nàng đã giúp Tạ Phi lấy lại chút ý thức.
 
Y thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy đau đớn, hiện thực và hồi ức không ngừng đan xen, ký ức trong đầu y bắt đầu chồng chéo lên nhau, y dần dần không thể phân biệt được giữa thực và ảo.
 
Chỉ đành bất lực hỏi: "Cái nào là thật, cái nào là giả?"
 
Dường như chỉ có nhịp tim và cái ôm của công chúa mới có thể khiến y bình tĩnh được một chút, nhìn Tạ Phi dần an tĩnh lại, Cao Trĩ nhớ đến ngày đó Tạ phụ nhân kể về thân thế của y, giọng nói hơi nghẹn ngào.
 
Nàng ôm chặt y: "Ta là thật."
 
Trong bóng đêm, Tạ Phi đi tìm kiếm môi nàng, sau khi chạm vào cánh môi mềm mại y cảm giác như mình được uống cam lộ, càng muốn thăm dò nhiều hơn, công chúa không dám để y hành động nhiều sợ động đến miệng vết thương nên nghiêng người về phía trước, chủ động đáp lại chiếc hôn này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận