[full_free]_kim nhật bất nghi

Vào ngày 15 tháng giêng, Hoàn Thừa dẫn quân tiến về phía Nam và phát động một chiến tranh khiêu khích Đại Kỳ.
 
Hắn đột ngột tấn công ác liệt làm triều đình trở tay không kịp, mới có mấy ngày ngắn ngủi đã chiếm được Thanh Châu, lúc này hắn còn tuyên bố một tháng nữa sẽ đánh tới kinh thành với lời lẽ gay gắt: Thế nhân đều biết thiên tử vô năng, hai nhà Lâm Tạ nắm giữ triều chính coi rẻ hoàng quyền, nếu Cao thị đã mềm yếu như vậy thì không bằng để hắn thay thế.
 
Hoàn Thừa tràn đầy tự tin thì triều đình lại bối rối không biết phải làm sao.
 
Mấy năm nay triều đình chinh chiến không ngừng, một mặt nóng lòng thu phục bị lãnh thổ bị Hoàn Thừa chiếm, mặt khác cũng mệt mỏi quét sạch man di ở phương Nam, chức quan của Tạ Phi đã ở mức cao nhất không thể tăng thêm nữa, y lại có quan hệ ái muội với trưởng công chúa, cán cân duy trì cân bằng hai nhà Lâm Tạ dần nghiêng về một bên, mối quan hệ của các thế gia cũng trở nên vi diệu.
 
Loạn trong giặc ngoài làm cho vị thiên tử trẻ tuổi tâm cơ thủ đoạn như Cao Trừng cũng phải lựa chọn cúi đầu trước mặt người khác, ẩn mình trong quyền lực lộng trời của thế gia để tạm nghỉ ngơi dưỡng sức.

 
Vậy mà ngay vào lúc này Hoàn Thừa lại đánh tới.
 
Các cuộc tấn công trước đó đều không rơi vào mùa đông, lần này Hoàn Thừa bí mật dọc theo đường thuỷ tiến về phía nam, bất ngờ đánh thẳng vào dưới chân kinh thành.
 
Vào mùa này muốn đánh vào kinh thành thì chắc chắn phải băng qua Giang Thành, thời tiết vẫn rét lạnh, băng trên sông vẫn chưa tan hết nên Hoàn Thừa chỉ có thể đi đường bộ, sau khi công phá Gian Thành mới có thể đột phá pháo đài vào kinh.
 
Tiền tuyến báo tin, quân đội của Hoàn Thừa không đầy năm ngày nữa sẽ tới Giang Thành, Cao Trừng lại nhận được tin làm hắn vô cùng khiếp sợ, khối ngọc bội lấy được từ Cao Trĩ không đủ để điều động đội dân quân tinh nhuệ.
 
Trong thoáng chốc hắn cảm thấy máu trong người đông lại, ngai vàng dưới thân tản ra từng đợt lạnh lẽo, tay hắn nắm chặt long ỷ, trong đầu tự hỏi, rốt cuộc là Tạ Phi lừa hoàng tỷ hay là hoàng tỷ lừa hắn?
 
"Tới Trường Nhạc Cung truyền trẫm muốn gặp trưởng công chúa!" Hắn lạnh lùng phân phó thái giám thường hầu.
 
Chưa đến một nén nhang, kiệu của Gia Nghi công chúa đã dừng ngoài điện Vĩnh Nhạc Cung.
 
“Không biết bệ hạ đột nhiên truyền triệu là có việc gì gấp?" Nàng không vội dò hỏi, tin Hoàn Thừa tấn công đã truyền khấp trong ngoài cung nhưng nàng đã không còn hoảng loạn thất thố như lần đầu nữa.

 
"Hoàng tỷ chuyện này rốt cuộc là sao?" Cao Trừng rơi long ỷ đến trước mặt Cao Trĩ, thử thăm dò muốn nhìn ra manh mối trong mắt Cao Trĩ: "Khối ngọc bội kia không thể điều động dân quân ở Giang Thành?"
 
Hiển nhiên Cao Trĩ cũng không có ý định giấu giếm, nói thẳng:
 
“Bệ hạ đưa chìa khoá cho ta, có thể có cơ hội chuyển bại thành thắng."
 
Trong lòng họ đều rõ chìa khoá mà nàng nói là chìa khóa nào.
 
Sắc mặt Cao Trừng âm trầm hung ác, không chấp nhận được Cao Trĩ lừa gạt: "Hoàng tỷ, tỷ hồ đồ rồi sao? Nếu thả hắn trở về để hắn đích thân đi Giang Thành thì đội quân ở Giang Thành sao có thể nghe lệnh trẫm được?"
 

Khi Cao Trừng bất mãn vì bị Cao Trĩ lừa gạt thì trong lòng nàng cũng thất vọng với hắn, nam nhân trước mặt không còn là đệ đệ trong trí nhớ của nàng bữa, y có dòng máu lạnh vô tình của đế vương, dục vọng khống chế mọi thứ hiện rõ trên khuôn mặt thiếu niên
 
Nhưng dù sao họ cũng có quan hệ huyết thống, sao nàng có thể ngoan tuyệt đối địch với hắn, nàng chỉ hy vọng Cao Trừng có thể buông tha Tạ Phi.
 
Vậy nên nàng nói: "Quyền điều quân thật sự nằm trong tay ta, Triều Tuỳ Chi cũng nghe lệnh ta, nếu muốn bảo vệ giang sơn Cao thị thì bệ hạ nên biết địch nhân của chúng ta không phải là Tạ Phi."
 
Ai ngờ Cao Trừng mỉm cười đến gần nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoàng tỷ, quả nhiên tỷ thật sự yêu hắn."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận