[full_free]_kim nhật bất nghi

Cao Trĩ theo bản năng kháng cự làm câu nói này, cau mày không vui: "Hiện tại bệ hạ có hai lựa chọn, một là giao người cho ta, hai là chờ Hoàn Thừa đánh tới cửa lại đi cầu cạnh thế gia."
 
"Được lắm!" Cao Trừng tức giận đến bật cười: "Hoàng tỷ thật sự vì một nam nhân mà cắt đứt tình thân với trẫm sao?"
 
"Khi nào bệ hạ phái người mang chìa khóa đến Trường Nhạc Cung thì lúc đó có thể nhận được quyền điều quân." Cao Trĩ để lại câu cuối cùng rồi xoay người bước ra ngoài, nhưng khi bước đến cửa cung thì nàng dừng bước: “Bệ hạ mãi mãi là đệ đệ của ta, ta sẽ không bao giờ quên."
 
Trong thời cuộc hỗn loạn, triều đình quỷ quyệt, lời hứa hẹn trở nên thật mong manh, Cao Trừng chợt không biết mình có nên tin tưởng lời nói của Cao Trĩ không, nếu nàng thật sự yêu Tạ Phi có thể lợi dụng lúc Hoàn Thừa náo động để kiếm cớ phế truất hắn dễ như trở bàn tay.
 
Tiên hoàng chỉ có hai người con là hắn và Gia Nghi công chúa, nếu bọn họ giết hắn thì Tạ Phi quyền cao chức trọng như vậy, cho dù không dám mạo hiểm làm chuyện xưng đế để thiên hạ phản đối cũng có thể đợi khi hắn và công chúa sinh hạ hài tử rồi trợ giúp hài tử mình bước lên vương vị.
 

Hắn cúi đầu cười, may mà hắn đã chuẩn bị từ trước.
 
Hắn nhìn công chúa uống hết bát tổ yến kia, sau này Tạ Phi và nàng có lẽ sẽ vĩnh viễn không có con.
 
Cao Trừng sau lưng bỗng cười thoải mái, hiện tại hắn là nam nhi cuối cùng của Cao thị, nếu có người giết hắn sẽ mang trọng tội cướp nước, sẽ bị người trong thiên hạ mắng nhiếc.
 
Tiểu hoàng đế cất giọng lạnh lẽo: "Hoàng tỷ, nhớ kỹ lời tỷ nói."
 
Trong cung điện trống trãi có thể nghe được dư âm truyền đến, Cao Trĩ cũng không dừng lại, rảo bước nhanh hơn.
 
Đêm đó, Tạ Phi nằm trên chiếc giường mềm mại trong Trường Nhạc Cung, sợi xích sắt nặng trịch vẫn còn treo ở cổ chân, y vẫn rơi vào trạng thái trầm mặc không nói một lời như mười ngày trước.
 
Y để mặc Cao Trĩ bôi thuốc, vết thương bị roi quất đã kết vảy nhưng tay y vẫn không có sức, tên tiểu quan từng làm việc trong đại lao Hình bộ, nơi luôn biết cách tra tấn người ta, mặc dù không thấy ngoại thương rõ ràng nhưng mỗi ngón tay y đều bị những mũi kim dài đâm rất sâu, những mũi kim đó nằm trong ngón tay y mấy ngày chắc chắn đã làm tổn thương kinh mạch sâu, phải mất thời gian để phục hồi.
 
Thấy y vẫn luôn im lặng, Cao Trĩ biết nhất định y rất hận nàng, lúc trước dù có chuyện gì xảy ra thì Tạ Phi vẫn luôn mềm lòng với nàng, chưa bao giờ không thèm nhìn nàng dù chỉ là cái liếc mắt như những ngày qua.
 

Hận nàng cũng tốt, Cao Trĩ chua xót, với Tạ Phi mà nói thì yêu nàng là một lựa chọn trăm hại vô lợi, nàng lặng lẽ mở khoá xích sắt dưới chân y, trong lòng nghĩ ở bên nhau đêm cuối đi.
 
Để chàng bầu bạn đêm cuối cùng với nàng.
 
Tạ phu nhân đã nhận được tin của nàng, ngày mai sẽ đến đón y rời cung.
 
Sau khi thổi tắt nến, công chúa nhẹ nhàng cởi áo ngoài của mình, trong bóng tối hôn lên môi y.
 
Có lẽ trong phòng đang đốt địa long nên chỉ mặc lớp xiêm y mỏng mà môi y vẫn ấm áp, Tạ Phi không biết sao công chúa lại chủ động hôn mình, khoảnh khắc nàng áp môi lên, trong đầu y vẫn nghĩ đến những lời lừa dối của nàng nhưng cơ thể lại theo bản năng thuận theo dục vọng với nàng.
 
Phải chăng khi yêu một người là cam tâm tình nguyện dâng trái tim chân thành lên để đối phương tuỳ ý chà đạp? Nàng bóp nát trái tim y hết lần này đến lần khác, vậy mà y vẫn không thể cưỡng lại nàng.
 

Thoát khỏi mật thất kia, xiềng xích cũng đã cởi bỏ, ám vệ của Tạ gia hắn vẫn canh giữ ngoài cung, chỉ cần y phát tín hiệu sẽ có thể lập tức thoát khỏi nơi này.
 
Nhưng nụ hôn của nàng làm y không thể nào kháng cự được, hai cánh môi đỏ hơi hé mở, y như bị cuốn vào hố đen vô tận không thể thoát ra được.
 
Tạ Phi nhắm mắt lại, tay ôm cổ nàng, đón nhận sự chủ động của nàng.
 
Vậy thì trầm luân đêm cuối cùng đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận