[full_free]_kim nhật bất nghi

Chặng đường từ Giang Thành đến kinh đô mất tầm hai ba ngày đường, Hoàn Thừa cũng không ngờ có thể băng qua Giang Thành thuận lợi như vậy, sau khi đóng quân ở ngoại ô kinh thành, hắn liền ngông cuồng truyền lời cho cho tiểu hoàng đế: Bệ hạ muốn huyết tẩy hoàng thành hay thoái vị nhường ngôi cho minh quân?
 
Cao Trừng nghe theo kiến nghị của chúng thần đã quyết định phái người đến nghị hoà với Hoàn Thừa trước, sau khi Tạ Phi mất tích, hắn bổ nhiệm trưởng tử Lâm gia thống lĩnh lục bộ, lần đề bạt này tương đương với việc giao quyền lực khuynh đảo triều chính vào tay Lâm gia.
 
Lâm gia cũng phải thể hiện một chút nên thế gia Lâm Hi bày tỏ nguyện ý đích thân ra mặt du thuyết khuyên can Hoàn Thừa, việc khiến Cao Trừng càng kinh ngạc hơn là Tạ Lâm cũng nguyện ý đi cùng.
 
Lâm Hi và Tạ Lâm đều từng làm quan cùng triều với Hoàn Thừa, nằm trong nên lời nói của họ khá có trọng lượng, hai người họ cùng đi đại diện cho triều đình rất xem trọng Hoàn Thừa.
 
Binh lực thế gia đang trấn giữ vòng ngoài kinh thành, Hoàn Thừa cũng biết nếu các sĩ tộc thực sự liên hợp chống lại thì hắn khó mà thắng được trận chiến này, huống hồ lần này hắn vô cơ xuất binh bức vua thoái vị cũng không thể bịt miệng thiên hạ, vậy nên Hoàn Thừa thắng thắn nói ra mục đích của mình, sẵn sàng trở về phương bắc, tiếp tục phân triều nam bắc với Đại Kỳ, nhưng Đại Kỳ phải giao quyền cai quản Tư Châu và U Châu cho hắn, đồng thời muốn Cao Trừng ban Gia Nghi trưởng công chúa cho hắn để thể hiện thiện chí kết giao Tần Tấn.
 
Cũng vào ngày này, Gia Nghi công chúa và Bùi Lan đích thân đến đàm phán với Hoàn Thừa.
 
Thanh Châu, Duyệt Châu, Tư Châu và U Châu gần như bao trùm toàn bộ khu vực phía Bắc, hiện tại Hoàn Thừa tự phong vương ở Duyệt Châu tự lập, Thanh Châu thì mới bị hắn cướp đi, nếu lần này lại cắt hai châu còn lại cho hắn thì không khác gì nhường toàn bộ phương bắc cho Hoàn Thừa, nếu không có Tư Châu và U Châu ngăn trở, chỉ dựa vào mấy châu ở phía Nam thì hoàn toàn không có khả năng chống cự, đợi đến lúc hắn nghỉ ngơi dưỡng sức thao binh luyện mã xong, sớm muộn gì cũng chinh chiến sát nhập bắc nam.
 
Quân đội Hoàn Thừa đóng quân cách kinh thành ba dặm, sau khi rời cổng thành không lâu, lúc đi qua một khu rừng Bùi Lan chợt kéo xe ngựa dừng lại, cho thị nữ lui xuống, gõ cửa sổ xe: "Công chúa, người có thể xuống xe chúng ta nói chuyện một lát không?"
 
Bàn tay thon dài trắng nõn của công chúa vươn ra vén rèm lên, nàng hơi do dự khi thấy Bùi Lan đưa tay về phía mình, nhưng Bùi Lan lại dịu dàng nói: "Công chúa đừng sợ, thần sẽ bảo vệ người."
 
Cao Trĩ hơi mỉm cười, trong lòng hiểu rõ y chỉ là một quan văn lục phẩm, lại xuất thân hàn môn thì không thể có tư cách đàm phán với Hoàn Thừa, Cao Trừng là thiên tử cao quý còn phải nhường lãnh thổ để hắn lui binh, Bùi Lan làm sao có thể bảo vệ được nàng? Nhưng nàng vẫn cảm kích tâm y của y, đưa tay ra, vẫn không nói một lời.
 
Đây là lần đầu tiên Bùi Lan nắm tay công chúa, lòng bàn tay y vì căng thẳng mà đổ tầng mồ hôi mỏng, tay công chúa lại nóng bỏng tựa như khối ngọc ấm áp, Bùi Lan bỗng nắm chặt tay nàng, nói bên tai nàng: "Công chúa, hay là người trốn đi?"
 
Cao Trĩ không ngờ Bùi Lan sẽ nói ra lời này, trong giây láy không biết nên nói gì.
 
Bùi Lan nói tiếp: "Công chúa đã làm đủ nhiều cho bệ hạ rồi, thần không đành lòng nhìn công chúa gả cho nghịch tặc, công chúa nên nhân cơ hội lúc này ra khỏi kinh thành để rời đi, đừng bao giờ quay lại nữa."
 
"Đại Minh Cung là nhà của bổn cung, sau khi rời đi ta còn có thể đi đâu?" Cao Trĩ rút tay về, bất lực lắc đầu, kiến nghị của Bùi Lan chỉ là ảo mộng của nàng, "Hiện tại tình thế nguy cấp, bổn cung thân là trưởng công chúa Đại Kỳ, từ khi sinh ra đã được bá tánh phụng dưỡng, vào lúc này sao có thể chỉ lo cho thân mình?"
 
Giọng nói Bùi Lan nghẹn ngào: "Gánh nặng như vậy không nên đổ lên đầu công chúa, một mình người gánh chịu sẽ rất mệt mỏi."
 
Mắt công chúa cũng ươn ướt, mỗi khi cảm thấy bất lực thì nàng sẽ nghĩ đến phụ thân và mẫu hậu của mình, nghĩ đến nàng từng tựa vào vai phụ hoàng kiêu ngạo nói sẽ thay phụ thoàng bảo vệ Đại Minh Cung, bảo vệ giang sơn xã tắc, nàng cũng nghĩ đến Tạ Phi, không biết bây giờ Tạ Phi đang ở phương nào, chàng có biết lúc này nàng đang phải trải qua những gì hay không?
 
Đột nhiên một mũi tên từ trong bóng tối bắn ra bay thẳng về phía Bùi Lan, công chúa hét lên cẩn thận, đẩy y về phía trước, mũi tên xuyên qua khe hở giữa hai người đâm thẳng vào thân cây.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui