Khi bị trói chân bằng xích sắt, hai mắt công chúa đỏ hoe, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là sợ hãi mà là đau lòng, vừa mới ngước mắt lên, nàng đã nhìn thấy một vết sẹo mờ trên má y, đây là dấu vết lưu lại khi y bị giam trong phòng tối và bị tra tấn ở Vĩnh Nhạc Cung.
Tạ Phi không biết nàng đang nghĩ gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nghiêng người nắm lấy cổ tay nàng đè lên vách xe, hơi thở ấm áp phả vào môi công chúa, nàng chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn Tạ Phi bằng ánh mắt khiếp sợ: "Khó trách Bùi Lan lại nói vậy, là chàng ... "
Những chiếc hôn nóng bỏng lần lượt hạ cánh trên môi, mặt nàng, giọng nói của Tạ Phi hơi nghèn nghẹn: "Ta không thích nàng nhắc đến những gã nam nhân khác, đặc biệt là vào thời điểm thế này."
Công chúa càng muốn thoát khỏi nụ hôn khiến người ta hít thở không thông này thì tay y càng siết chặt tay nàng, sợi xích sắt nặng trịch quấn quanh chân khiến nàng vùng vẫy thêm khó khăn, nàng thúc đầu gối vào eo y ngăn cản y đến gần, miệng phát ra từng chữ đứt quãng: "A ... chàng, chàng muốn làm gì?"
“Ta phải làm cho công chúa nhớ thật kỹ."
Y đè công chúa dưới thân, ngồi lên đùi Cao Trĩ để chặn lại động tác chống cự của nàng, hai tay vẫn giữ chặt tay nàng, sau đó cúi đầu đến bên hông nàng, dùng răng tháo đai lưng của nàng ra.
Đai lưng của nàng rơi ra, hắn tiếp tục cởi từng lớp xiêm y, nhũ hoa hồng tươi bại lộ ngoài không khí liền khẽ run run vươn thẳng lên, cảm giác ớn lạnh ập đến, công chúa lắc đầu: "Đừng, đừng ở chỗ này."
“Nếu không ở đây thì công chúa muốn ở đâu?"
Y hé miệng ngậm lấy quả anh đào đỏ mọng rồi ra sức liếm mút, đột nhiên nảy sinh
ác ý cắn nàng một phát: "Muốn ở chỗ Hoàn Thừa sao? Ta mới đi có mấy ngày mà nàng đã gấp không chờ nổi dâng mình cho tên đàn ông khác?"
"Ta không có." Công chúa bất lực lắc đầu, "Ta muốn đi thương lượng với hắn."
Một công chúa không thể sinh dục đối với Hoàn Thừa mà nói thì chẳng có giá trị lợi dụng nào, nghĩ đến chuyện Cao Trừng đã thẳng thắn thú nhận hạ dược mình, nàng không ngăn được dòng lệ tuôn rơi, Tạ Phi chấp nhất đến con cái nối dõi như vậy, nếu như chàng biết ...
Nghĩ đến đây, cuối cùng nàng không thể kiềm chế được nữa, càng khóc to hơn.
Không hiểu sao nàng lại khóc làm lòng Tạ Phi rối bừng, y lấy đai lưng trói chặt cổ tay nàng: "Nàng khóc như vậy là cho ai xem? Trước đây lúc lên giường cũng không thấy nàng ra vẻ như vậy."
“Thành Vân, Thành Vân ... " Nước mắt làm tầm mắt của nàng nhòe đi, nàng muốn kể với y tất cả uất ức trong lòng mình, lao vào lòng y khóc một trận thật đã, sau đó cả hai sẽ giãi bày mọi suy nghĩ cảm xúc của mình.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói tiếp đã bị Tạ Phi nhét khăn tay vào miệng nàng, chặn hết những lời nàng muốn nói.
Nghe nàng gọi tên tự của mình làm Tạ Phi nhớ đến những lần y bị nàng lợi dụng và lừa dối, hôm nay y đến không phải để cứu cô mà là để nhục nhã nàng, bắt nàng phải hối hận về những chuyện nàng đã làm.
Những hình ảnh thật giả bắt đầu chồng chéo lên nhau, hắn đưa tay giữ mặt nàng: "Không được gọi ta bằng tên đó!”
Công chúa chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của y, nàng lùi lại, theo bản năng muốn trốn tránh.
"Nàng trốn cái gì?" Y bất mãn với hành động trốn tránh của công chúa, nắm lấy chân trắng nõn bị lộ ra của nàng, kéo nàng đến gần mình, ngón tay xâm nhập vào hạ thân nàng.
Không có màn dạo đầu nên đường vào khô khốc, đột nhiên bị cắm vào làm công chúa cau mày vì đau, Tạ Phi cột tay nàng vào ghế dựa trong xe ngựa, tiếp đến nắm lấy đầu gối của nàng, tách hai chân ta, cúi người vùi đầu vào vùng đất tam giác bí ẩn riêng tư của công chúa.
Đầu lưỡi y linh hoạt liếm một vòng hoa tâm làm người Cao Trĩ khẽ run lên, Tạ Phi cắn hai cánh hoa đang che đậy tiểu huyệt, mút cho đến khi chúng đỏ bừng thì lại liếm láp u cốc nhỏ hẹp của nàng, đợi đến khi công chúa tiết ra ít xuân dịch mới tiếp tục xâm nhập vào bên trong, đầu lưỡi không ngừng liếm láp đến lúc chạm vào một hạch thịt nho nhỏ.
Y càng tiến vào sâu hơn, muốn hút hạch thịt kia ra ngoài.
Đột nhiên từng cỗ mật dịch từ đường hoa chảy ra, tất cả trút hết vào miệng y, chiếc khăn bịt kín làm công chúa không thể mở miệng, chỉ có thể đỏ mặt nức nở ý bảo y đừng nếm.
Một tiếng "ực" rõ ràng vang lên, vậy mà Tạ Phi lại nuốt hết mật dịch chảy ra từ tiểu huyệt nàng, y thoả mãn thở ra một hơi, một luồng hơi nóng phả vào cửa động của công chúa, ý lại tiếp tục vươn đầu lưỡi xâm nhập huyệt nộn của nàng, công chúa cảm giác như lần này y nhét cả chóp mũi lạnh băng của mình vào, dưới sự kích thích mãnh liệt, nàng lại cao trào tiết ra một luồng xuân dịch khác.